Monday, October 20, 2014

Danh sách chương Cappuccino 2.0

Giới thiệu truyện: Cappuccino 2.0
Tác giả : Maximus
Thể loại : tình cảm, hài, học sinh, hành động, harem, tự truyện


Cập nhật chương truyện Cappuccino 2.0 mới nhất
Đọc chương mới nhất truyện Cappuccino 2.0 tại đây nhé !

Cảnh báo: có thể sẽ trùng ý tưởng với truyện khác nhưng mình xin cam đoan mọi tình tiết trong truyện đều do mình sưu tầm từ bạn bè của mình.

Lời nói đầu: Tình yêu như một ly cafe cappuccino vậy, nhìn bên ngoài nó rất đẹp nhưng khi đã đắm chìm vào nó rồi thì mới cảm nhận được cái vị đắng, chát, ngọt. bùi mà nó mang lại. Đôi khi ta bỏ lở giữa chừng vì nó quá đắng, nhưng đôi khi ta lại có thể thưởng thức trọn vẹn tách cafe đó vì ngoài vị đắng ra nó con có vị ngọt bùi, ấm áp lòng người. Tình yêu cũng thế, ngoài những cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc ta dành cho nhau, còn có những lúc chia phôi, cay đắng. Chỉ những người thật sự kiên trì đối đầu với thử thách thì mới có thể thành công trong tình yêu.

Chú ý: Đây chỉ là một câu chuyện được kể lại, tuy nhiên xin các bạn đừng quá quan trọng về việc nó có thật đến đâu, nhân vật ngoài đời như thế nào, bây giờ sống ra sao, mình viết truyện này với mong muốn các bạn sẽ có một thứ gì đó thư giản lúc cuối tuần thôi, mong các bạn thông cảm nhé, còn bây giờ cùng bắt đầu câu chuyện nào…

Vào một buổi chiều đầy nắng, tôi và em cùng ngồi trong quán cafe quen thuộc trên một con phố nhỏ ở Sài Gòn. Em ngồi tựa cằm, nhìn về khoảng trời xa xăm, thỉnh thoảng một vài tia nắng xuyên qua rèm, hồng đôi má em thêm lòng tôi hoài niệm những kí ức ban xưa…

-Nè, Phong…! Em rũ ra ngắm cảnh xe mà, có phải ngắm người đẹp đâu…!
-Ơ…! Ngắm người đẹp hồi nào…?
-Nãy giờ đang ngắm ai trong lòng tự biết đi chứ?
-Tự tin quá hẻn?
-Vậy hẳn là anh chê em xấu rồi!
-Không, làm gì có…! Người yêu anh là đẹp nhất rồi còn gì?
-Lại dẻo mồm…! – Em nguýt dài nhưng hai gò má rõ ửng hồng
Thế rồi hai đứa lại lặng im, trả lại những tiếng xe cộ inh ỏi của Sài Gòn năng động, nơi tôi sinh ra và lớn lên.

Em nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi mắt vẫn hướng lên bầu trời xanh thẳm, tôi biết khó khắn lắm chúng tôi mới đến được với nhau, vì thế em rất trân trọng những phút giây bên nhau như thế này. Khẽ nắm chặt lấy bàn tay mềm mại, dịu êm của em, những kí ức trong tôi lại ùa về với bao gian nan, thử thách kéo đến…

Cùng đọc để xem Cappuccino 2.0 hay hơn Cappuccino 1.0 nhiều như thế nào nhé !

Cappuccino 2.0 – chương 117

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc…
Đó là những cảm nhận đầu tiên khi tôi mơ màng tỉnh dậy, tiếp đó tôi lại cảm nhận được một màu trắng toát trước mặt và sau cùng là một bóng người đang ngồi cạnh chỗ tôi, người đó nhìn tôi tròn xoe mắt rồi vỗ nhè nhẹ lên má:
-Phong…tỉnh rồi đó à?
-...
-Chưa khỏe hẳn thì nghỉ đi, gắng sức làm gì?
-…
-Chụt…khép mắt lại và ngủ đi nào, chéri…!!
Nhưng lúc đó tôi mệt quá, toàn thân không thể cử động được, cả tay cả chân cả đầu nữa, nó cứ cứng đơ, ê ẩm, không lâu sau, tôi lại thiếp đi…
Lần thứ hai tôi tỉnh dậy, cơ thể đã cảm thấy khá khẫm hơn nhưng vẫn còn rất đau. Tôi cử đầu nhìn một lượt không gian trắng toát xung quanh cùng với những chiếc giường có người đang nằm kế bên mình có pha lẫn mùi thuốc sát trùng phảng phất, lần nay thì tôi mới chắc chắn 100 phần công lực mình đang nằm trong bệnh viện.
Ngó thấy toàn thân đầy bông băng, tôi tự cười thầm vì may ra mình còn chưa phải cưa bộ phận nào, tất cả vẫn còn đầy đủ, tôi cứ sợ trận đánh với thằng Tồ làm tôi phải chấn thương nặng lắm, cả hàm tôi bây giờ vẫn còn ê đây mà.
Tôi tiếp tục nhìn một lượt xung quanh, trời bây giờ có lẽ đang giữa trưa, những tia nắng vàng rực cứ chiếu xuống tán cây phượng ngoài cửa sổ làm những bông hoa càng thêm đỏ rực một màu chói mắt. Những bệnh nhân nằm cùng phòng với tôi giờ này đã ngủ cả, có người còn gáy o o làm tôi hơi phát cáu nhưng thôi, cùng là bệnh nhân cả mà. Rồi tôi lại lia mắt sang đầu giường bên phải nơi có một cô gái đang ngồi ngủ ở đó, cạnh tôi, đôi má mủm mỉm thi thoảng lại nhích lên do mím môi làm tôi muốn phì cười nhưng lại sợ thốn bụng vì nín nên phải rán bình tâm không nghĩ ngợi.
Hôm nay Lam Ngọc mặc áo nhìn xinh lắm, có lẽ vì nóng nên nàng khoác mình chiếc áo phong trắng mỏng xoắn tay cao, nhưng có một đặc điểm chẳng khi nào thấy ở Lam Ngọc là chiếc quần ngắn. Còn nhớ ở nhà nội dù có nóng cỡ nào nàng cũng vẫn mặc quần dài bất chấp mọi thời tiết, khi thì kaki, khi thì quần tây, khi thì quần jean ôi thôi đủ thứ. Nhưng quả thật là dù Lam Ngọc có mặc đồ thế nào cũng chẳng che lấp nổi gương mặt tinh tươm của nàng và nhất là đôi má phỗng phao đó.
Thật là…nằm nhìn Lam Ngọc ngủ thế này cũng thú vị lắm, trên tay nàng còn cằm nguyên cuốn sách mới đọc được vài ba trang chữ. Chắc là ngồi nơi đây chẳng biết lằm gì nên mượn sách của bé Phương nhà ta đọc rồi ngủ gục đây mà. Cũng chả trách, Lam Ngọc cũng đã vì tôi mà chịu nhiều thiệt thòi, nhất là trận chiến vừa rồi nàng bị thương không phải là nhẹ, nhìn 2 cánh tay đầy bông băng của nàng mà tôi thấy xót lắm, thấp thoáng trên gương mặt nàng còn có vài vết bằm mờ mờ nữa, thương gì đâu…
-Cộp…! – Cuốn sách trên tay nàng bỗng rớt xuống đất.
Tôi hoảng hồn xoay mặt lại nhắm mắt vờ như đang ngủ, nhưng mãi một lúc sau nàng vẫn ngồi đó, mắt vẫn nhắm ngiền thư thả chẳng có nét gì là bị kinh động cả. Lúc đó trong đầu tôi chợt nãy lên một ý định trêu chọc nàng. Tôi đưa tay với lấy cái muỗng nhựa đang đặt gần thành giường nhưng tay đau quá tôi chẳng với tới được, cuối cùng sau một lúc loay hoay vươn dài cổ, tôi cũng gấp được cái muỗng bằng miệng. Nhưng chưa kịp trêu chọc Lam Ngọc, một bóng người mở cửa bước vào làm tôi giật mình xoay mặt về chỗ cũ nhắm mắt.
-Này em ơi, bệnh nhân nãy sáng giờ có tiến triển gì không?
-A, xin lỗi ý tá em ngủ quên, um…sáng giờ bạn ấy vẫn ngủ ạ!
-Lạ nhỉ, đáng lẽ ra theo chuẩn đoán bạn này hôm nay đã tỉnh rồi chứ!
-Dạ, chắc là do còn mệt!
-Ơ, gì thế này? Tại sao lại có cái muỗng ở đây?
Vừa nghe tôi điếng hốn suýt nữa há hốc, vừa rồi do gấp quá tôi quên khoáy đi việc nhả cái muỗng ra khỏi miệng để giờ này nó chính lại là nguyên nhân làm tôi lâm vào tình cảnh khốn đốn.
-Em...không biết nữa chị ơi, lúc nãy đâu có thấy gì đâu sao tự nhiên cái muỗng lại ở đó ạ?
-Hừm, thiệt tình! Không biết bọn em nói chơi hay nói thiệt nữa, thôi em canh chừng bạn em tiếp nhé, có tiến triển gì báo ngay đấy!
-Dạ, em biết rồi!
Thoáng nghe tiếng đóng cửa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nếu tôi không có thần kinh thép chắc đã bị lật tẩy rồi, đột nhiên giờ tôi chẳng muốn cho ai biết là tôi đã tỉnh dậy cả, cứ muốn nằm đấy ngắm nhìn Lam Ngọc mãi thôi. Nhắc đến Lam Ngọc, đột nhiên một bàn tay mềm mại nhưng không kém phần lạnh rung bỗng đặt lên má tôi:
-Này Phong, không biết Phong có đang hôn mê thật hay giả không nhưng đừng có mà chọc ghẹo Ngọc nghe chưa, hậu quả khôn lường đấy, đồ ngốc!
Nghe dứt câu, tóc gáy tôi muốn dựng đứng cả lên, lúc đó tôi muốn nuốt khan lắm nhưng cứ ứ nghẹn ở cổ làm tôi chẳng nuốt trong được đành cố nằm im khép chặt hai mắt cố thủ cho giông bão qua đi mà tim cứ đập thình thịch từng nhịp khiếp hãi.
Tôi cứ nhắm mắt, nhắm mắt cho đến khi cơn mệt mỏi lại đắm chìm tôi vào cơn mê mệt.
Lần tỉnh thứ 3 cũng là lần tỉnh cuối cùng của tôi…
Lần này tôi cảm thấy trong người sảng khoái hẳn ra, đôi tay đã cử động được tự nhiên hơn mặc dù cũng có chút hơi nhói ở ngay bả vai nhưng tôi không quan tâm lắm vì mọi chuyện đã qua rồi mà, bị một chút đau đớn này thì nhằm nhò gì chứ. Tôi bắt đầu lia mắt xung quanh dò xét, có lẽ đây là buổi sáng nên không khí tấp nập hẳn những người thăm kẻ ở, nó làm tôi cảm thấy không quen cho lắm khi nằm ở một chỗ đông người thế này nhưng lo thì lo vậy thôi ai cũng có việc để làm hết nên cũng chẳng để ý đến thằng nhóc như tôi làm gì, duy chỉ có một người:
-Này Phong tỉnh rồi à? - Lam Ngọc nhìn chằm tôi nhíu mày.
-À, thì…ừ tỉnh rồi!
-Vậy ở đây đi, Ngọc đi báo cho bác sĩ đã!
-Khoang…!
Tôi hốt hoảng nắm tay nàng lại nhưng cũng đồng thời bị cứng họng không nói nên lời khi bàn tay của tôi đang bao lấy bàn tay nàng. Tôi ấp úng cười giả lả chẳng dám nhìn nàng, còn nàng thì hơi thẹn thùng nhìn về một khoảng nào đó trước mặt, cánh tay hoàn toàn buông lỏng không chút phản kháng.
Chừng đến một lúc sau nàng mới gượng gạo mở lời:
-Có…có chuyện gì đó?
-Ừ…Phong…muốn ở đây nói chuyện với Ngọc một tý nữa thôi, lát hẳn báo cho bác sĩ nha!
-Không được, họ dặn là phải báo cho họ ngay…
-Phong muốn được nói chuyện một tý, một tý thôi mà…
Nàng mím môi, trĩu mắt nhìn tôi rồi nhìn đi đâu đó như đang nghỉ ngợi điều gì khó xử lắm, hai má nàng cứ phồng lên phỗng phao. Tay tôi vẫn nắm chặt lấy tay nàng thậm chí còn phần xiết chặt khi Lam Ngọc nhìn ra cửa phòng đóng kín, nhưng cuối cùng nàng thở hắc một hơi thật dài rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh đầu giường:
-Thấy trong người thế nào rồi, khỏe chưa?
-Cũng khỏe, nhưng còn hơi ê ẩm! Phong bất tỉnh bao nhiều ngày rồi vậy?
-Mới gần 1 tuần thôi!
-Sặc, còn Ngọc thế nào rồi, mấy người kia nữa!
-Tạm ổn thôi, bên hông còn đau lắm! Còn mấy người kia thì khỏe hẳn rồi!
-Hời, kế hoạch này làm luyên lụy đến nhiều người quá!
Tôi thở dài gát tay dưới gáy nhìn lên trần nhà trắng phếu, nhưng chẳng nhìn được lâu lại bị Lam Ngọc cốc cho phát giật thót:
-Ngốc thật, họ cũng chiến đấu vì bảo vệ nơi họ ở, tất cả đều có mục đích cả, đừng nên tự trách!
-À, thằng Tồ lớn với thằng Nghĩa sao rồi?
-Tồ lớn thì sau trận đấu Ngọc không biết, chỉ biết thằng Nghĩa bị ba nó rướt đi hôm qua rồi, mong rằng sau này không gặp lại nó nữa, mỗi lần gặp là mỗi lần có chuyện!
Cappuccino 2.0 – chương 117
Lam Ngọc thở dài ngao ngán, khoanh tay tựa lưng vào tường.
-Mà Ngọc đã ở đây gần một tuần à?
-Không, Ngọc chỉ mới ở từ hôm qua thôi!
-Thế trước đó ai đã ở đây với Phong?
-Là… - thoáng một chút ngập ngừng – Ngọc Lan đó!
-Vậy giờ Ngọc Lan đang ở đâu rồi, ở nhà nội sao?
-Không, Lanna có chuyện đã về trước rồi!
-Về Sài Gòn trước à, uầy đành vậy…!
-Về nước rồi…!
Vừa nghe, tai tôi như có pháo nổ kề bên giật bắn cả thân người, tôi cố sức ngồi dậy hỏi lại Lam Ngọc như một lời xác minh rõ ràng:
-Sao Ngọc nói gì, Ngọc Lan…về nước rồi á?
-Ừ, về rồi, về hẳn!
Nàng cứ vô hồn buông ra những câu nói hững hờ làm tim tôi muốn nhũn ra, phải khó khăn lắm tôi mới trấn tĩnh mà tiếp tục gặn hỏi Lam Ngọc:
-Sao, kể tường tận cho Phong nghe đi, sao Ngọc Lan lại về nước chứ?
-Thôi được rồi, Ngọc sẽ kể cho Phong nghe, nhưng Phong phải bình tĩnh đấy, quá kích động là Ngọc sẽ không kể tiếp đâu!
-Ừa rồi, kể đi, Phong hứa sẽ bình tĩnh mà!
Khẽ hít một hơi thật đầy rồi thở mạnh, Lam Ngọc bắt đầu trầm giọng:
-Sau khi Phong bị ngất đi, cả bọn nhanh chóng đưa Phong vào bệnh viên. Lanna là người nhiệt tình hơn cả, chính cậu ta đã tình nguyện ở đây chăm lo cho Phong ngày đêm đấy!
-Ừm…vậy sao…
-Nhưng đến ngày thứ 5 Lanna bỗng đổ bệnh nhức đầu dữ dội, sẵn tiện đang ở bệnh viện nên cấu ấy mới đi khám và sau khi khám xong Lanna mới với mọi người phải về nước có việc gấp, nhưng không ai biết Lanna bị gì cả!
-Chỉ thế thôi sao…
-Ừm…chỉ thế, cậu ấy mới đi rạn sáng này…tạm biệt mọi người mà đi rồi!
Sau khi kể xong, cả tôi cả Lam Ngọc và cả không khí xung quanh chúng tôi, nó chùn xuống u ám lắm, thậm chí bây giờ tôi chằng còn tâm trạng để nhìn ngắm mọi vật nữa, nó cứ vang vọng, mập mờ quá người duy nhất tôi thấy rõ lúc này chỉ là Lam Ngọc mà thôi. Rốt cuộc Ngọc Lan đã bị gì chứ, đây không phải là lần đầu nàng bị như thế, ở những lần trước cũng đã xảy ra những trường hợp tương tự khiến tôi phải giật thót bao phen và tự thở phào vì may mắn mình có ngay ở đó để trợ giúp cho nàng. Nhưng rồi tôi lại quay sang Lam Ngọc, đôi má nàng xụ xuống, chốc chốc lại che miệng ngáp với gương mặt phờ phệt, cuốn sách hôm trước vẫn còn để trên bàn. Ắc hẳn đã ở đây từ hôm qua đến giờ. Ngay tức khắc trong đầu tôi xuất hiện một loạt các câu hỏi lo lắng rằng nàng có ăn gì chưa? Nàng có ngủ được không? Nàng có quen ở đây không? Nàng có buồn không? Cho đến khi nàng gọi giật:
-Nè, giờ Ngọc ra gọi bác sĩ vào nhé?
-Ừ…ừm…phiền Ngọc vậy!
Nàng quay đi do bất cẩn đã quẹt phải cuốn sách nằm chìa nữa khoảng ra mép bàn làm nó rơi cộp xuống đất, sẵn đang muốn xuống giường hoạt động cho khuây khỏa, tôi vội co chân toang ngồi dậy nhưng chẳng hiểu sao đôi chân vẫn nằm ỳ ở đó mặc cho tôi có cố sức cử động thế nào, trông nó bây giờ cứ ý như đống thịt gắn liền với thân mình tôi vậy, nằm trơ trơ, không chút cảm giác, tôi bắt đầu đâm hoảng tay chân lạnh toát lên rung rẩy.
Ấy thế Lam Ngọc vội chạy đến ngồi cạnh tôi:
-Gì vậy, Phong mới hồi phục mà đừng cử động nhiều.
-Sao chân Phong không cử động được?
-Đừng lo mà, chỉ là…um…vết thương chưa lành nên chưa đi được thôi!
-Ơ…chừng nào mới lành vậy?
-Bác sĩ bảo là…chịu khó  khoảng…1-2 tuần sẽ khỏi ngay mà!
-Thật không, chỉ 1-2 tuần thôi à?
-Ừ…hẳn vậy!
Đáng lẽ Lam Ngọc là người biết rõ bệnh tình của tôi hơn cả nhưng tại sao nàng lại ấp úng trả lời như không thế kia, nhìn cứ như đang giấu tôi chuyện gì đó vậy. Tôi thắc mắc lắm, sau khi đã được Lam Ngọc giải thích, tôi vẫn còn nhìn nàng chằm chằm nghi vấn khiến nàng cứ lúng túng không dám nhìn thẳng mặt, điều đó càng làm tôi cảm thấy nàng đang giấu diếm tình hình sức khỏe của tôi.
Nhưng khi tôi định mở miệng truy vấn, nàng bỗng réo lên:
-À quên mất, trước khi đi Lanna có gửi cho Phong bức thư này, Phong đọc đi, Ngọc ra ngoài gọi bác sĩ vào nhá!
Không để tôi kịp gọi, Lam Ngọc chạy nhanh ngay ra khỏi phòng để lại tôi một mình với bức thư được đặt ngay trước mặt, đó là một mảnh giấy màu vàng tươi tắn được gấp ngay ngắn, đính kèm một chiếc kẹp tóc để cố định, nhìn sơ là biết ngày đây chính là chiếc kẹp tóc của Ngọc Lan thường dùng,
“Liệu có còn mùi tóc của Ngọc Lan không nhỉ?” – Tôi cười khẽ rồi gỡ chiếc kẹp tóc ra để ở một nơi an toàn trên bàn.
Chữ của nàng vẫn vậy, tuy có hơi nguệch ngoặc nhưng chung quy đã đỡ hơn kì noel rất nhiều và chữ được viết có nét hơn song vẫn chẳng thể làm tôi không khỏi cười mỉm được.
Chẳng chờ đợi lâu, hít một hơi lấy tinh thần, tôi bắt đầu dõi mắt theo từng con chữ:
"Phong à, xin lỗi vì đã ra đi không lời từ biệt, lúc đó thật là Lan muốn đánh thức Phong dậy lắm nhưng nghĩ lại Phong đang bị bệnh mà, nhưng đừng buồn chéri, Lan có để món quà tạm biệt ở trên người Phong đó, cởi áo ra là thấy, hì hì…”
Đoạn rồi tôi tò mò cởi chiếc áo bệnh nhân màu xanh nhạt trên người ra xem xét nhưng phải đóng nó lại ngay sau đó bởi bị trên ngực tôi lúc này có nguyên một dấu son đỏ hỏn, nhỏ nhắn. Nếu như theo Ngọc Lan nói thì đây chính làm món quà nàng tặng cho tôi hay sao? Càng nghĩ mặt tôi lại càng nóng, khắp người tôi máu cứ chạy rần rần như bơm nước. Chính Ngọc Lan đã đặt đôi môi của nàng lên đây, chỉ nghĩ đến thôi tôi đã thấy chộn rộn rồi, huống chi là tình cờ thức dậy ngay khoảnh khắc đó, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa…
Đóng chặt cúc áo đến tận cổ, tôi bắt đầu đọc tiếp:
“…nhưng cho Lan xin lỗi thêm một lần nữa nhé, xin lỗi về tất cả những gì mà Lan đã gây ra cho Phong, nhất là những chuyện liên quan đến tên Nghĩa, thấy Phong thế này Lan đau lắm, đau nhất ở trong tim…còn nhớ cái lúc Phong bị tên Nghĩa đánh vào lưng Lan đã ôm Phong khóc nhiều lắm, cứ tưởng sẽ không còn gặp lại Phong thôi, chéri ngốc ạ…”
“Haizz, thiệt tình, chẳng biết nói gì luôn” – Tôi cười phì lắc đầu với nét trẻ con có đôi chút của Ngọc Lan.
Nhưng nghĩ lại, nếu như Ngọc Lan không có tình cảm với tôi thì tại sao nàng lại có biểu hiện như thế, ắc hẳn cũng phải có gì đó chứ nhỉ? Càng nghĩ, nó lại càng làm trái tim tôi ấm đi rất nhiều, không còn cảm tháy hụt hẫn khi biết tin nàng đã đi nữa, cứ như nàng luôn bên cạnh tôi vậy.
Nhưng đọc đến những dòng cuối cùng, tôi như muốn rụng rời…
“Nhưng Phong à, Lan sợ sẽ chẳng gặp Phong được nữa…”
Đến đây chữ bị nhòe đi, chắc là do nàng đã khóc, nhưng với quyết tâm tột độ, tôi cố gắng đọc từng chữ một:
“…Lan về nước một phần là vì những biểu hiện nhức đầu, mờ mắt của mình đó, chắc Phong cũng đã thấy rồi phải không, Lan sợ lắm chính Lan còn không biết mình đã bị gì, Lan rất sợ mình sẽ không được gặp Phong nữa…nên Phong à, hãy tự chăm sóc và cố gắng luyện tập đôi chân đừng tuyệt vọng khi không có Lan nha, không được lười biếng đó, từ đây cho đến lúc Lan có thể quay về sẽ có người giám sát Phong, nếu lười biếng Lan sẽ không về nữa đâu…
Thôi, sắp đến giờ phải lên xe rồi, Lan ngừng bút ở đây nha, Lan sẽ cố gắng nhất có thể để trở lại đây…Chéri ạ!
P/s: cho phép Phong dùng từ điển tra "chéri” rồi đó!”
Hết bức thư, trong lòng tôi cảm thấy ngỗn ngang vô cùng, cứ như có ai đó xả mấy cuộn len vào đó vậy, rối nùi cả lên một đống.
Đến giờ khi đã cầm lá thư trong tay rồi, tôi vẫn chẳng thể nào tin được Ngọc Lan đã về nước, rời xa quê hương này, rời xa nơi đây và rời xa cả tôi...Đúng thật là nàng đang có vấn đề gì đó với những triệu chứng như thế,còn quá nhiều điều về Lanna mà tôi không biết hết được, nhưng hơn bất cứ điều gì, tôi chỉ cần ai đó trả lời cho tôi 1 câu hỏi duy nhất thôi, "khi nào Ngọc Lan mới quay về đây?
Đến chiều, khi những tia nắng vàng rực ban trưa đã ngã hẳn sang màu vàng phấn, những cơn gió thổi nhẹ lùa vào những tán cây phương làm cho những bông hoa rơi hững hờ đỏ cả một góc sân. Tôi kềnh càng trên chiếc xe lăn mà Lam Ngọc phải thuyết phục lắm tôi mới chịu ngồi lên đó, cảm giác mình cứ như là người liệt thật vậy, đã thế được nàng đẩy đi, tôi cảm thấy ngượng ngịu vô cùng, cứ thoáng chốc nàng lại khom xuống hỏi tôi muốn đi đâu trông thật là thê thảm. Nhưng may sao, có vẻ nàng biết ý tôi ngại nên vội đẩy tôi vào gần một băng ghế đá rồi chạy ra ngoài mất hút mãi đến một lúc sao mới chạy vào với một ổ bánh mì trên tay:
-Nè, ăn đi!
-Hả, gì đó!
-Ăn đi rồi biết!
Tôi nhìn nàng nghi hoặc một lúc rồi từ từ cắn một mẫu cỡ vừa, trái lại với suy nghĩ của tôi là nàng sẽ tìm cách trêu chọc tôi bằng ổ bánh mì này nhưng không phải, đây chỉ là một ổ bánh mì bình thường, nhưng nó đặc biệt ở chỗ lại là bánh mì phá lấu, món tôi cực kì ưa thích.
-Ngọc mua à, ở đâu hay thế?
-Hàng dạo ngoài cổng bệnh viện đó, cứ mỗi chiều lại đẩy xe ngang đây, ngon lắm cứ ăn đi!
Tuy nhiên nhìn ổ bánh mì duy nhất này và gương mặt có phần phờ phệch của Lam Ngọc, trong lòng tôi lại nãy sinh nhiều câu hỏi mâu thuẫn và chỉ khi tôi cắn miếng bánh mì mọi việc mới được phơi bày:
-Ngọc, chưa ăn tối à? Sao tay chân rung lên thế kia?
-Ăn rồi, mới mua một ổ bánh cho Phong đấy!
-Đừng giấu Phong, rõ nghe cả tiếng rột rột!
-Ăn đi, nói nhiều quá!
-Sao Ngọc không thêm một ổ nữa!
-Thì bảo ăn đi mà! - nàng bắt đầu lúng túng.
-Sao Ngọc không ăn?
-Thì…còn tiền đâu mà ăn!
Vừa nghe, cổ họng tôi cứ khô khốc đi. Tôi cứ nhìn nàng trân trân chẳng biết nói gì, còn Lam Ngọc chỉ biết thở dài, mím môi làm cho hai gò má cứ phồng lên vô tội vạ. Phải đến một lúc sau tôi mới đạp đổ được bức tường ngăn cách giữa hai đứa:
-Ngọc...không có tiền trong người sao?
-Có nhưng để quên trong balô hết rồi, mấy ngày nay toàn dùng đồ của bọn Toàn gửi lên! Nay họ nghe tin Phong ngày mai xuất viện nên ở nhà chuẩn bị gì ấy, không gửi lên nữa!
-Nè, cùng ăn nhe! – Tôi xé đôi ổ bánh mì đưa cho nàng.
Lúc đó Lam Ngọc phải nói là tròn xòe mắt nhìn nửa ổ bánh mì đó mà không nói nên lời, phải mất một lúc nàng ở đẩy nửa ổ đó về phía tôi:
-Không ăn đâu, ưu tiên người bệnh!
-Cứ cầm lấy, ưu tiên người chăm sóc người bệnh! Có đưa lại Phong không lấy đâu!
Tôi lại dúi ở bánh mình vào tay nàng và dứt khoát không nhận lại. Lúc đầu nàng có hơi tung lúng khi cầm nửa ổ bánh mì đó mà không biết phải xử lí thế nào cả, đôi mắt nàng cứ rung lên lóng lánh tựa như đang muốn tuông trào một thứ gì đó, nhưng rồi một lúc sau nàng lại thở hắc ra, cười mỉm với những vệt hồng ngang má.
-Bốp…! – Nàng đột ngột vỗ vai phát mạnh làm tôi muốn phun ra một họng bánh mì!
-Gì thế Ngọc, đang ăn mà!
-À…không có gì, muốn thử xem Phong khỏe chưa thôi!
-Lạy hồn, thôi ăn đi còn về phòng nghỉ ngơi nữa!
-Rồi, ngay đây, cứ càm ràm mãi!
Buổi chiều hôm đó trôi qua thật thật yên bình, yên bình như những gì nó mang đến, yên bình như những gì nó mang đi. Những cành phượng còn vương vãi trên sân, những cơn gió lùa cứ làm chúng bay phấp phới, nó tựa như mái tóc thề xõa tự nhiên của Lam Ngọc được vén lên ngang tai mỗi khi có gió táp.
“Bé gấu hôm nào đã lớn thật rồi nhỉ?”

Cappuccino 2.0 – chương 116

Thằng Tồ lại phóng đến, tôi tung 1 đòn đánh bằng tay phải làm thằng Tồ giơ tay lên thủ thế.  Đến nữa chừng tôi rụt về dấn một đòn khớp tay thẳng vào bụng, nó đánh bật tay tôi ra gỏn lọn đồng thời nắm cổ áo tôi kèo giật về lật chỏ lẻn toan đập vào mặt đối phương, tôi hoảng hồn thụp đầu xuống né thì gặp đầu gối của nó đang lao đến mặt mình với một làn gió cắt lạnh sống lưng:
-Chách…! - Tôi gồng hai cánh tay trước mặt đỡ đòn, bị kình lực của đòn lên gối hất văng bật ngửa xuống đất.
Vừa gượm dậy, thằng Tồ đã lao đến quét cẳng chân ngang mặt làm tôi phải giật mình lộn nhào về sau né tránh. Chân kia chạm xuống đất, nó lại xoay vòng quét thêm một cước nữa, trong tư thế ngồi xỏm, tôi vững tấn đưa chỏ kê ngay vào cẳng chân khi thằng Tồ đá quét tới làm nó thất kinh thu chiêu.
Không bỏ lỡ cơ hội, tôi áp sát dụng tam quyền dấn cho nó liền 3 cú đấm, nó lùi dịch lui đánh bật. Đang trong thế chủ động, tôi xoay cổ tay đẩy vai tới, tung một chưởng pháp ngay vào bụng, nó thu người dùng cả hai tay chặn lại, ngay lập tức tôi thuận đà bật chỏ ngược lên mặt, nghe gió xé dưới cằm, Tồ lớn co chân bung hết cỡ:
-Cốp…thụp…!
Tôi đau điếng ngã oạch xuống đất do cú đạp ngang bụng nhưng Tồ lớn cũng chẳng khá hơn, nó đã bị tôi lật chỏ phớt cằm trúng ngay mũi đang choáng váng ở đằng kia, lúc nãy nếu không đạp tôi văng ra, chắc nó đã đi tong hàm dưới rồi.
Bị dính chiêu, hai mắt nó đỏ gườm lên đầy gân máu, nó nắm chặt nắm đấm lao đến tôi như hổ vồ mồi, tôi lùi về cố thu lấy nắm đấm to đùng của nó nhưng tôi đã phạm một sai lầm khá nghiêm trọng, thay vì sử dụng những đòn tay khoảng cách dài để vừa công vừa thủ, tôi lại hấp tấp tung ra những đòn chỏ nhằm kết thúc nhanh trận đấu, mà đòn chỏ thì phải áp sát, đó cũng chính là yếu điểm để nó tận dụng.
Khi tôi vừa kéo tay kê chỏ thì đã bị nó vươn dài sải tay đánh vào mặt tôi một đấm nặng nề, tôi lui bước thủ thế nó tiếp tục tấn công tôi bằng một đòn trên mặt nữa, loạng choạng tôi lách người né đòn đồng thời thó lấy cổ tay nó trượt dọc lên sử ra một chỉ lên vai hòng làm nó bị tê liệt, thế mà tôi chẳng ngờ được nó cũng biết cầm nã thủ, lật ngược cổ tay tôi lại, nó xuất ra một chưởng ngay bả vai đau như tháo khớp, chưa kịp định thần tôi lại lĩnh thêm một chưởng vào lồng ngực trước khi bị nó quét giò ngã oạch xuống đất.
Không thể bỏ lỡ, Tồ lớn thụp xuống chống tay dấn thẳng nắm đấm to đùng xuống đất nhằm kết thúc nhanh đối phương, trong cơn mơ màng tôi đánh thẳng vào tay trụ làm nó mất đà chệch đi nắm đấm chỉ trong gang tấc. Nhận thấy nó đang mất đà, tôi vội lật chỏ hướng lên:
-Bốp! – Nó lĩnh trọn đòn chỏ của tôi vào ngực.
Tồ lớn hốt hoảng lui về thủ thế, tôi cũng tranh thủ ngồi dậy định thần lại sau hoàng loạt đòn đánh vào người. Vai trái của tôi bây giờ đau nhói, nổi rõ cả dấu bàn tay đỏ gay, toàn thân tôi ê ẩm nhất là vùng mặt giờ này chắc có lẽ đã sưng chút đỉnh, tôi thử phun một bãi nước bọt toàn máu. Tồ lớn cũng có vẻ thấm đòn khi nó đứng hít thở sâu điều khí nhưng chưa có vẻ gì là xuống sức cả. Sau một lúc nó lại xuống tấn dịch từ từ đến tôi.
Lần này tôi tỏ ra thận trọng hơn, phần vì xuống sức, phần vì đã biết quá rõ bộ pháp tấn công của nó nên cứ thủ thế đi vòng quanh hình tròn. Và rồi nó tiếp tục chủ động tấn công tôi bằng một đòn đá quét hiểm học vào mặt, tôi dịch về sau né đòn, nó lại đảo chân biến hóa thành một đòn đá tống ngang bụng. Có vẻ như nó nhận ra rằng áp sát vào tôi không phải là cách tấn công hữu hiệu vì nét đặc trưng cả hai đều giống nhau thế nên nó đã tìm cách tấn công tôi bằng tôi lối khác, lối mà Trần gia không có, đó chính là cước pháp.
Có thể nói nó tung cước pháp liên tục, hết đá vòng cầu rồi lại đến đá tống ngang, hết bay lên đá quét rồi lại đến chẻ dọc từ trên xuống. Có nhưng lúc tôi không né kịp phải dùng tay đỡ đòn làm cho hai cánh tay đau rần, các bắp thịt giật lên liên hồi.
-Chách…bốp! – Trong lúc rối rắm vì phải đỡ lấy những đòn đá, tôi nhất thời mất cảnh giác khi bị nó áp sát đánh bốp một đòn chát chúa vào ngực.
Nó lại tung ra một đòn đánh, tôi dịch người né tránh rồi thuận đà dịch hẳn ra cạnh hông nó bằng hết sức. Tôi giờ này đã thấm mệt, có thể nó là kiệt sức hoàn toàn chỉ trông chờ vào đòn đánh quyết định đòn Phá sơn quyền nhắm vào hông.
Tuy nhiên chưa kịp thực hiện ý đồ, tôi đã phải trả một giá rất đắc. Đã từng nghe rằng võ cổ truyền có những cú rờ ve móc ngược rất hiểm hóc nhưng đến giờ này khi đấu với Tồ lớn tôi mới lĩnh giáo được. Khi tôi chưa kịp dồn lực vào tay để xuất chiêu, Tồ lớn đã xoay lưng quơ thằng cánh tay to như khúc củi vào mặt nghe rõ cả tiếng gió cắt:
-Bốp…! – Lĩnh trọn một đòn vào thái dương, tôi choáng váng ngã xuống nền đất.
Xung quanh tôi giờ này như đêm xuống, trời đất quay cuồng, tối đen. Những bóng người trước mắt tôi cứ mờ mờ, ảo ảo bay lòng vòng thoát gần thoát xa, tôi bây giờ coi như đã bại trận hoàn toàn, cả người không còn một chút sức lực. Tôi có thể thấy cả Ngọc Lan, cả Lam Ngọc đang chạy đến tôi với vẻ mặt cực kì hốt hoảng, nhưng tôi chẳng tài nào nghe họ nói gì cả, âm thanh bây giờ đối với tôi chỉ là những tiếng vang vọng xa xăm lúc có lúc không…
-Hề hề, phong độ là nhất thời, đẵng cấp mới là mãi mãi, mày mãi mãi thua tao thôi Phong ạ!
-Tránh xa Phong ra!
Lam Ngọc bỗng xuất hiện từ sau gạt phăng đi bàn tay của Tồ lớn khi nó có ý định xách cổ áo tôi lên và sau đó tôi cảm nhận được mình như đang được xốc dậy, dựa trên một thứ gì đó mềm lắm, ấm lắm nhưng chỉ khi có tiếng nói vang lên, tôi mới xác định được đó là gì…
-Phong ơi, có sao không, là Lan nè, hức…là lỗi của Lan, Lan vô dụng lắm, hu hu!
Giọt nước mắt của Ngọc Lan lại rơi, nó rơi trên trán tôi ấm nóng từng giọt nhưng cảm giác quay cuồng trong đầu làm tôi chẳng thể nào mở lời được, gương mặt của Ngọc Lan lúc này cứ gợn lên từng cơn khi ta chọi đá vào một hồ nước vậy. Tôi rất muốn nói, nói rằng “đừng lo gì cả chéri ạ, thắng thua đều có số cả rồi, chỉ là do Phong…do Phong quá yếu ớt mà thôi…”
-Hề hề, sao rồi Phong, vẫn nằm lì bám váy con gái à? - Tồ lớn lại ngoặc miếng cưới khoái trá.
-Tha cho nó làm gì, hạ nó luôn đi Tồ! – Thằng Nghĩa lúc này coi bộ đã hồi phục lại sau cú đá của Lam Ngọc.
-Hề hề, tao chỉ lấy những lấy những gì mình cần thôi!
-À, vậy tao cũng chỉ lấy những gì mình cần thôi!
Nghe đến đó, cảm giác ấm áp bao bọc tôi không còn nữa, tôi chỉ thấy một bóng người chạy ra trước mặt tôi nói to:
-Mấy người chỉ muốn cuốn sách võ chứ gì, tôi sẽ lấy, còn anh nữa Nghĩa, tôi sẽ đi theo anh, đừng làm hại Phong nữa!
-Lanna lui xuống đi!
Lam Ngọc đẩy nang về phía sau gắt gỏng.
-Ngọc, đây là chuyện của hai tụi mình, Ngọc đã bị thương rồi, không đánh lại bọn họ đâu, hãy để mình giải quyết việc này!
-Cậu có phải là Lanna thông minh thường ngày không, sao bây giờ nản sớm vậy?
-Mình không nản, mình chỉ đánh giá tình hình hiện giờ thôi, Ngọc có thấy Phong nằm ở đó không, Ngọc có thấy Phong bị thương đến đâu không, còn Ngọc có đấu được với bọn họ không…
-Chát…
Một tiếng động chát chúa vang lên, dù không trông thấy rõ sự việc nhưng dựa vào vị trí đứng tôi có thể đoán ra vẻ như Lam Ngọc vừa tát cho Ngọc Lan một bạt tay, bạt tay đó chắc mạnh lắm vì âm thanh tôi nghe được rất lớn, nó vang tận vào tim tôi đau thắt.
-Tôi biết cảm giác của cậu hiện giờ thế nào vì tôi cũng có cảm giác giống vậy thậm chí nó còn mạnh hơn nhưng cậu biết không Lanna, còn nước là còn tát, cậu nghĩ khi cậu đầu hàng họ thì họ sẽ tha cho cậu dễ dàng vậy sao?
-Mình không biết…hức...!
-Cậu quá kích động rồi Lanna, tỉnh lại đi sau bao nhiêu nổ lực đến bây giờ họ có thể buông tha cậu à?
-Mình không biết, mình không biết…hức…đau lắm…hu hu!
Ngọc Lan ngồi bệch xuống đất khóc tức tưởi như trẻ con, sắc mặt của Lam Ngọc lúc nãy cũng không khá hơn là bao, nàng như người mất hồn, phờ phạt hẳn đi mặc dầu vẫn ra sức thuyết phục Ngọc Lan tin vào điều kì diệu mà mình đặt ra, một điều kì diệu ngay cả tôi cũng không thể tưởng tượng được ngay vào lúc này…
Nhìn thấy những giọt nước mặt tức tưởi đó, tôi muốn đứng dậy lắm, đứng dậy để hét lên cho những ấm ức đã tích tụ trong lòng từ nãy đến giờ. Nhưng cơ thể tôi đau quá, miệng nói không ra hơi, đầu cứ quay cuồng, nhức nhói chẳng thể cử động được bất cứ thứ gì ngoài đôi mắt cứ nhìn trân trân vào những hình hài mờ ảo trước mặt. Nắm chặt nắm đấm tôi nghiến răng ken két mà vận hết sức trong người, vận hết những gì mình có, tôi muốn đứng lên, tôi muốn hét…
-Hề hề, bây giờ Lanna cứ về bên anh, mọi việc sẽ ổn thỏa cả thôi, nào qua bên anh nào…
-Hức…
Ngọc Lan ngập ngừng một chút rồi từ từ đứng dậy tiến về phía bọn Bình An.
-Dừng lại Lanna, cậu điên rồi à?
-Cách tối hậu rồi, không còn cách nào nữa đâu!
-Không được, đừng làm vậy mà!
-Hãy để mình đi đi…
-Không được, tôi đã hứa bảo vệ cậu rồi…
-Nhưng Phong như thế rồi còn hứa gì nữa, cậu muốn Phong bị họ dày vò thêm sao?
-Không được mà?
-Để mình đi đi!
-Không được!
-Cậu buông ra…
-Không ai được đi hết!!!!!!!!!!!
Một tiếng hét bỗng vang lên hút trời làm tất cả như im bặt. Im bặt vì bị bất ngờ và im bặt vì cảm thấy sững sốt.
Phải, tôi đã đứng dậy, gượm tất cả sức lực mà thét lên cho giải tỏa nỗi áp bức. Lam Ngọc và cả Ngọc Lan khi thấy tôi đứng dậy liền chạy đến như muốn đỡ hộ.
-Không đâu, Phong còn đánh được, hai người không cần phải lo!
-Nhưng…
-Không nhưng nhị gì cả, đây là cuộc chiến của Phong, Phong muốn tiếp tục hay không là quyền của Phong…
Tôi lớn tiếng, hai mắt long sòng sọc lên làm cả hai người bàng hoàng chỉ biết nhìn tôi tròn xoe mắt. Nhưng tôi không quan tâm lắm, những gì tôi nhìn rõ nhất vào lúc này chính là Tồ lớn, tôi gượm dậy đứng lên là vì nó.
-Mày…một khi tao chưa đổ gục thì đừng hòng động được bất cứ ai cả!
Tôi chỉ thẳng tay vào mặt Tồ lớn khoẻn miệng.
-Tàn tật rồi mà mày con muốn đánh với tao à, gan đấy!
-Một trận đấu cho tất cả thôi Tồ ạ!
-Được, mày thích thì tao chiều, có nằm viện thì đừng trách tao nhá!
Nó lại xuống tấn từ từ tiến đến tôi.
Đến giờ phút này đánh với Tồ lớn tôi chỉ còn cái xác vô sức lực, gượm được dậy đã là kì tích đối với tôi rồi. Nhưng như tôi đã nói một khi tôi chưa đổ gục thì mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, còn sức còn đánh.
Tố lớn vẻ như đã đánh giá đúng tình hình của tôi hiện giờ, nó nhanh chóng áp sát tôi tung hàng loạt những đòn gió làm tôi hoa cả mắt lên để né tránh mặt dù bây giờ tôi còn chẳng nhìn rõ phương hướng nữa. Và rồi thừa lúc tôi sơ sảy, nó thó lấy cổ tay của tôi giật về, bật chỏ lên đợi sẵn một cú húc vào thái dương, tôi hốt hoảng dùng tay chẳng chỏ nó lại khi chỉ còn gang tấc. Vẻ như muốn hành hạ tôi, nó liên tục đánh vào tay khiến tôi tê rần, lịm đi vì đau. Bất ngờ nó quét chân làm tôi mất đà ngã xuống đất nhưng đã kịp vịnh lấy vai áo nó kèo ghì xuống dùng đầu mình đập vào đầu nó một cú mạnh khiến cả hai choáng váng bước lùi.
-Thằng này lì thật, tao bực rồi đấy! - Nó tức tối cởi chiếc áo thun vứt xuống đất lao đến tôi như một chiếc tàu hàng.
Tôi loạng choạng tung một đấm giữ khoảng cách, nó lách người nhập nội tọng liền vào bụng tôi hai đấm rồi hất ngược chỏ lên:
-Cốp – Tôi lĩnh trọn đòn chỏ vào cằm bước loạng choạng về sau.
Dù đã có thể ngã xuống nhưng đôi chân tôi vẫn muốn bám víu, đôi tay tôi cũng thế, trí óc tôi cũng thế, cả người tôi cũng thế. Nhưng chẳng hiểu sao những hình ảnh trước mắt tôi hiện giờ cứ như một bộ phim chiếu chậm, thằng Tồ lớn cũng thế, tôi có thể thấy từng động tác nó chạy đến tôi rõ đến mức nào, có lẽ đòn chỏ lúc nãy đã làm tôi hoa mắt.
Nó lao đến tung một đấm nhanh như chớp, nhưng đối với tôi lúc này cứ thấy thật mờ ảo, tôi có thể nhìn thấy rõ đường đi của cú đấm nó, tôi liền dịch người về sau né cú đấm, đẩy vai nó thuận đà tiến, ngay vào lúc đó nó lại tiếp tục thực hiện một đòn rơ ve xoay người vung chỏ như lúc nãy nhưng giờ đây tôi chẳng thấy bất ngờ nữa, nó cứ như hình ảnh trôi chậm trước mặt tôi. Nhẹ nhàng tôi bước lùi về sau dậm chân vung đấm:
-Bốp! – Lĩnh trọn một đấm của tôi vào mặt, Tồ lớn phóng về sau thủ thế.
Lúc trước tôi có nghe ba tôi nói rằng, trong lúc đánh nhau, ở một điều kiện khắc nghiệt nào đó bản năng còn người được đẩy đến mức cao nhất thì sẽ xuất hiện một trạng thái gọi mà Trần gia tôi gọi là vô thức, tức có nghĩa là chẳng có ý thức gì cả, nhưng sức mạnh mà trạng thái đó mang lại mạnh vô cùng, nó đẩy tất cả tiềm lực trong cơ thể con người đến mức tột độ để tự bảo vệ bản thân. Có thể tôi lạc vào chính trạng thái đó…
Tồ lớn lại lao đến nó tung ra những đòn đánh chớp nhoáng nhằm làm tôi bối rối nhưng vào lúc này đây tôi thậm chí có thể thấy rõ từng đòn, đánh bật từng đòn một. Bỗng nó dấn sâu một đòn vào bụng, tôi dùng hai tay chặn lại, nó dịch chân về trước một bước, tôi đọc được ý đồ  liền tung cước chặn hông không cho nó dấn kình, nó rụt về toan thu chiêu, tôi dụng cầm nã thủ kéo tay nó ngược lại sử một chỉ pháp vào bả vai làm tê liệt cánh tay phải hoàn toàn.
Đến giờ phút này chiêu xuất ra không do tôi quyết định nữa mà chỉ là một cái tên ngẫu nhiên chạy qua trong đầu tôi rồi được cánh tay thực hiện. Khi nó đã bị tôi điểm chỉ định rụt về, tôi tiếp tục dùng Quặp bốp lấy cánh tay nó lại đánh một đấm vào mặt, nó mở bàn tay bắt đón, tôi dịch một bước dài tới trước húc chỏ:
-Bốp…! - Nó lĩnh trọn đòn chỏ của tôi vào ngực.
-Cốp…! – Thuận thế tôi lật luôn cù chỏ vào cằm.
Nhân lúc Tồ lớn mất phương hướng, tôi nhập nội đánh bật hai tay nó ra ngoài, vận tất cả sức lực còn lại:
“Nhất chỉ, song kích , tam quyền…!”
-Kình....!
Nó lĩnh đủ 5 đòn bước lùi về sau thủ thế, tôi kiệt sức đổ gục xuống đất, mắt vẫn hướng đăm đăm về phía nó.
-Phong…, mày là cái thể loại gì vậy? – Nó ôm bụng thở hỗn hễn.
-Tao là cái thể loại lì lợm đánh đến chết mày không nhớ à?
-Xem ra mày vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ, tao cũng thế…ục…!
Nữa chừng nó đổ gục xuống đất nhưng còn chống tay gượm lại:
-…có lẽ đây là số trời Phong ạ, sau việc này mình vẫn là hai thằng bạn thân chứ?
-Hề, có lẽ thế!
Rồi nó đổ gục hoàn toàn xuống nền đất.
-Nó đánh đại ca tụi bây thế mà còn đứng đó à, lên trả thù mau!
Thằng Nghĩa thừa cơ xúi giục 5 thằng đàn em kia xông đến tấn công tôi. Nhưng như mọi người biết đấy, tôi đã kiệt sức hoàn toàn rồi, chẳng còn sức để gượm nữa, chỉ biết nằm nhìn bọn nó lao đến một cách vô vọng.
-Lanna, cõng Phong chạy đi càng xa càng tốt, nhanh lên!
Lam Ngọc bỗng dưng lao đến đứng trước bọn tôi.
-Không được đâu Ngọc, có chạy thì cùng chạy chứ!
-Vô ích, chúng sẽ đuổi theo kịp thôi, bây giờ chạy đi tìm viện binh đi, tôi sẽ cản đường chúng!
-Ngọc…
-Đi đi, mau!!!
Lam Ngọc gắt lớn làm Ngọc Lan giật mình im bặc, rồi sau đó nàng cố sức vựng tôi lên lưng  đứng dậy dịch từng bước nặng nề.
-Lan…thả Phong xuống, Lam ngọc đang gặp nguy hiểm!
-Không được, Lan đã hứa với Lam Ngọc rồi, Phong nghe lời đi!
-Cho Phong xuống đi mà!
-Không được!
-Cho…Phong…xuống…!
Tôi vận sức đẩy vai Ngọc Lan ra tuột xuống đất, tôi gượm dậy rồi lại té xuống đất, gượm dậy rồi lại té, cho đến khi thấy rõ cảnh Lam Ngọc bị công kích từ mọi hướng mà chẳng biết xoay sở thế nào, tôi mới hét lớn lên vô vọng:
-Dừng lại hết!
Chỉ sau tiếng thét, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào tôi, bỗng có 1 thằng tách nhóm tiếng chầm chậm về phía tôi với bộ mặt khoái trá chưa từng thấy. Càng đến gần nắm đấm của nó càng nắm chặt, sắc thái giận dữ trên khuôn mặt càng lộ rõ. Lam Ngọc vẫn bị bao vây ở đằng kia không thể nào thoát được. Và rồi nó giơ nắm đấm lên, nhắm hướng thẳng xuống đất với biết nhiêu nỗi căm phẫn tích tụ:
-Tuyện kĩ 720 độ…vút…bốp!
Bỗng từ sau lưng , một bóng đen lao vút đến xoáy mấy vòng trên không rồi tung một cú đá trái phá ngay vào mặt đối phương khiến nó loạng choạng bước lùi rồi đồ gục xuống nền đất.
-Hề hề, đẹp không mày, tao tập mấy tháng trời đó!
-Mày…!!!
-Tao biết tuy có bị dơ chút xíu nhưng tao vẫn đẹp trai, mày khỏi cần khen!
-Thằng tó Toàn…!
Phải, đó là thằng Toàn, cuối cùng nó cũng đã đến rồi, tôi cứ tưởng nó sẽ bị hạ gục bởi ngần ấy người bao vây ấy thế mà nó vẫn vượt qua được, và nó đã có mặt ở đây…
-Mày chờ tao chút nhé, để đi cứu bé Ngọc phát đã! – rồi nó dẫn hai thằng được phân công theo nó từ đầu chạy đến chỗ bọn Bình An quát to – Ê ê, dừng lại đã, ỷ đông hiếp yếu à, giờ bố có đủ người, 4 chọi 4 nhá, chơi không?
Thấy vẻ mặt đắc ý của thằng Toàn, bọn Bình An hơi ngập ngừng vì đã chứng kiến trình độ võ của nó nên chỉ một chốc sau cả 4 thằng liền chạy đến chỗ của thằng Tồ lớn cùng vực nó chạy đi không dám ngoảnh đầu.
Xong rồi, xong hết rồi, kế hoạch, trận chiến, tất cả đã kết thúc, bọn tôi đã đánh bại tất cả đánh bại bọn Bình An, đánh bại cả chính bản thân mình. Hít một hơi thật sâu, tôi chưa bao giờ thấy mùi cỏ lại thơm đến vậy, ánh mặt trời chói chang cứ chiếu vào mặt tôi đến cháy rát nhưng tôi thích đều đó, nó như ánh sáng của hi vọng, luôn mạnh mẽ và yên bình.
-Này bồ tèo, mày khá lắm, tao cứ tưởng mày thua nó chứ!
Toàn phởn ngồi sụp xuống ôm bụng nhưng vẫn cố vỗ thật mạnh vào vai tôi.
-Ý cha, tổ bà mày đau, con tó!
-Toàn này, Phong bị thương mà, thiệt tình!
Ngọc Lan lại đỡ tôi ngồi dậy tựa hẳn vào vai nàng.
-Coi kìa…chậc…có giả bộ không đấy!
-Giả giả tía cưng, đừng chọc tao điên, tao hết cả hơi rồi! Mà này, sao mày thoát được cái đám đó hay vậy?
-Tao á, còn phải hỏi, thì phải đánh rồi, tao bị tụi nó đánh bầm dập cả người này, phen này phải đi mát xa cho đã mới được! Còn bà ngọc sao rồi?
Bất thình lình nó vỗ vai Lam Ngọc làm nàng giật mình quát lên:
-Này, tôi đang bị đau đấy, đừng có mà đụng tay đụng chân!
-Ớ, rồi rồi!
-Mà khoang…thằng Nghĩa đâu?
-Gì mà thằng Nghĩa, mày lú à?
-Á…!!!!!!
Ngọc Lan bỗng nhiên thét lên, sau lưng tôi đột nhiên một cái bóng đen trồi lên từ phía sau, giật mình tôi quay lại, thằng Nghĩa đã ở sau lưng từ lúc nào, nó đang cầm một khúc cây khá to vung lên:
-Tao đã ăn không được thì đừng hòng đứa nào ăn!
Biết nó nhắm đến Ngọc Lan, tôi chẳng còn cách nào khách ngoài dùng thân che lấy nàng, tôi nhắm mắt, chỉ kịp nghe tiếng gió cắt rất mạnh từ sau lưng:
-Bốp…rụp!
Tôi nghe như tiếng xương vỡ ở đâu đó, nhưng chẳng còn quan tâm nữa, tôi xoay người cung chỏ thực hiện một cú rờ ve về sau nhằm ngay vào mặt nó.
-Cốp…! – Nó lĩnh đòn thoái lui!
-Bốp…chát…! – Tôi kéo ngược nó về tọng vào bụng một đấm đồng thời bồi thêm một cái tát trời giáng vào mặt làm nó thất kinh té nhào ra đất.
“Thằng chó mày sẽ phải trả giá!”
-Thụp…!
Tôi lao đến thó lấy cổ áo nó, điểm thẳng một chỉ pháp vào chấn thủy, nó há hốc quỵ hẳn xuống đất rồi nằm yên bất động không chút phản ứng gì nữa.
“Đáng lén à, thằng khốn! Chết mày đi!”
Cuối cùng mọi chuyện cũng đã qua, thằng Nghĩa đã nhận được bài học thích đáng. Tôi lia mắt, quan sát một lượt những gì xung quanh, thật là một quan cảnh xơ xác với những bài cỏ nằm ngã xuống do đánh nhau. Nhưng qua rồi, tôi thở phì một hơi đầy tự hào và muốn hét lên như chú gà trống thắng trận.
-Phong, có sao không?
Ngọc Lan vội vã chạy đến chỗ tôi.
Tuy nhiên vừa định chạy đến chỗ nàng, tôi thấy chân mình bỗng tê dại đi, vùng eo lưng đau buốt, tê cứng, tôi cố gắng cử động chân nhưng không được, nó cứ mất cảm giác dần, cứng lại cho đến khi tôi đổ xụp hoàn toàn xuống đất, lịm đi trong cơn đau và tiếng gọi vang vọng…
-Phong…!

Cappuccino 2.0 – chương 115

Viễn tưởng kế hoạch của tôi sẽ diễn ra thuận lợi, ấy thế mà bọn Bình An đã cao tay hơn khi gài tay trong vào đội hình của tôi khiến cho tất cả toan tính dường như bị phản tác dụng, Toàn phởn bị bủa vây, Lam Ngọc bị thương nặng và cả Ngọc Lan hiện giờ đang lâm nguy nữa. Dù không biết thằng đầu lĩnh giấu mặt đó là ai nhưng tôi chắc chắn nó rất thông minh, nó rất giống với một người mà tôi gặp trước đây, bây giờ tôi chỉ cầu mong nó không phải là người đó mà thôi.
Đoạn đường tới đồng bò không xa nhưng muốn đến nhanh phải đi đường tắt băng qua nhiều lùm cây rậm rạp, có đoạn phải luồn lách qua những rặn tre khiến cho tay chân tôi bị cào trầy trụa đến phát sợ. Đó là tôi với thể lực còn dồi dào, còn Lam Ngọc vì đã bị thương nên không thể theo kịp tôi được, nàng cứ bị tụt lại phía sau dù cho tôi có cố gắng chạy chậm đến mức nào.
Đến chừng một lúc không chịu đừng nỗi nữa, nàng mới ngồi bệt chống tay xuống đất thở dốc:
-Phong đi đi, kẻo không kịp đó!
-Sao thế Ngọc?
-Ngọc không đi nổi nữa đâu, cả người ê ẩm quá!
-Trèo lên, Phong cõng cho!
Tôi chủ động khom người xuống.
-Không được đâu, như vậy sẽ làm Phong chậm đi!
-Kệ, lên đi!
Thấy thái độ kiên quyết của tôi, nàng cũng vội vàng leo lên lưng để tôi cõng đi.
Quả thật cõng Lam Ngọc trên lưng làm tôi bị chậm đi hẳn, mồ hôi mồ kê trên trán tôi cứ đổ xuống như suối, ướt mem, mặn chát, đôi chân tôi cứ mất dần sức đi. Vẻ như thấy được điều đó, Lam Ngọc bỗng thỏ thẻ:
-Nếu mệt thì bỏ Ngọc xuống đi cứu Lanna trước đi!
-Không đâu, có gì mà mệt chứ, Ngọc còn nhẹ chán, chắc ăn kiêng dữ lắm hẻn?
Tôi cố gắng pha trò để quên đi cơn mệt mỏi đang dần xâm chiếm lấy cơ thể.
-Không đùa đâu, nếu mệt thì bỏ Ngọc xuống đi, Lanna quan trọng hơn mà, phải không?
Câu nói đó của Lam Ngọc bỗng nhiên làm trái tim tôi giật bắn, nó đập liên hồi từng nhịp mà không biết nguyên do vì sao, chỉ biết rằng khi nàng nói câu đó, nó quặng lên đau thắt và có một chút gì đó bồi hồi khiến tôi hơi lưỡng lự. Nhưng rồi sau khi chậm lại một lúc, tôi bắt đầu chạy nhanh hơn, vững giọng:
-Không ai quan trọng hơn ai cả!
-Phong…vừa nói gì đấy?
-Phong nói cả hai đều quan trọng…!
-Ư…?!
Đột nhiên Lam Ngọc bỗng yên bặc trên lưng tôi. Lúc đầu tôi cứ tưởng mình nói sai việc gì làm nàng giận nên chẳng dám mở lời, nhưng lúc sau tôi nghe có tiếng gì đó như vải đang bị xé và chỉ thoáng chốc sau một bàn tay mềm mại bỗng xuất hiện từ đằng sau lau đi những giọt mồ hôi đang tuôn dài trên trán làm tôi giật mình định ngoảnh lại nhưng đã bị Lam Ngọc chặn lại với giọng hơi ấp úng:
-Lo chạy đi, nhìn cái gì?
-Ngọc…lau mồ hôi cho Phong hở?
-Liên quan gì đến Phong?
-Lau bằng cái gì thế?
-Áo khoác, rách rồi nên chẳng cần dùng nữa!
-Sặc?!
-Được không?
-À, được được!!
Dù vậy nhưng tôi có thể cảm nhận được Lam Ngọc đang rất rung, đôi tay nàng lau mồ hôi cho tôi mà cứ run bần bật như máy điện làm tôi muốn phì cười lắm. Nhưng chắc chắn rằng một điều rằng lam Ngọc sẽ không làm những điều như thế mà không có lí do, nàng là người biểu hiện tình cảm qua hành động, và vừa rồi là hành động của nàng đối với tôi, một hành động hơn cả ngàn lời nói…
Sau một lúc lặn lội vượt vượt cả chục bụi cây, bọn tôi cũng đã đến đồng bò. Thoáng thấy một đám người từ xa, tôi nóng ruột định chạy tới ngay nhưng đã bị Lam Ngọc chặn lại:
-Đợi đã, phải quan sát tình hình đã Phong!!
-Quan sát gì chứ, rõ là Ngọc Lan đang gặp nguy hiểm mà!
Tuy nhiên khi tôi định chạy đến chỗ đó thì Lam Ngọc sẵn đang trên lưng tôi bỗng ôm cổ, dùng chân quặp vào người khiến tôi đã đụi xuống đất, tay chân bị khóa chặt không cử động được.
-Này Ngọc, thế này là sao hả?
-Bây giờ chúng đang nắm giữ con tin, Phong đến đó cũng bị tụi nó uy hiếp thôi!
-Nhưng cứ để bọn nó thế sao?
-Nghe Ngọc nói này, bây giờ phải bình tĩnh quan sát tình hình đã, không được manh động, rõ chưa!
-Nhưng Ngọc Lan…
-Nếu Phong còn coi cả hai quan trọng bằng thì nghe lời Ngọc đi!
Nàng nhìn tôi với đôi mắt cương quyết, từ sâu trong ánh mắt của nàng, tôi có thể cảm nhận được bao nhiêu nỗi niềm ẩn chứa trong đó, nó như chiếu sáng khắp trái tim tôi, thật thân thuộc, thật ấm áp. Cả người tôi như dịu lại, cảm giác cồn cào trong lòng không còn nữa, tôi dần thở đều lại trấn tĩnh:
-Được rồi, Ngọc thả Phong ra đi!
-Hứa với Ngọc là không được manh động đó!
-Rồi, hứa mà!
Nghe thế Lam Ngọc mới từ từ nơi lỏng cánh tay và chân tôi ra. Nàng dịch qua một bên để tôi có thể ngồi thẳng dậy được. Nhưng nỗi lo về Ngọc Lan vẫn còn đó nên tôi khều vai Lam Ngọc ra hiệu đến gần đám người đằng xa kia để quan sát tình hình.
Ẩn mình trong những bụi cỏ cao của đồng bò, bọn tôi di chuyển thật nhẹ nhàng để tiền gần hết sức có thể đám người trước mặt. Giờ thì bọn tôi đã chắc mẫm đó chính là đám của thằng Tồ lớn, có đến 5-6 thằng đàn em giờ đứng sau lưng nó thị oai, duy chỉ có điều là cái thằng thủ lĩnh còn lại đang đứng nép ở bìa phía bên kia nên tôi không thấy rõ mặt được, chỉ có cách là tiến tới thêm một chút nữa:
-Khoang đã Phong, định làm gì đấy?
-Không thấy rõ mặt thằng còn lại, phải tiến thêm chút!
-Không được, ở đây là gần nhất rồi, tiến gần thêm sẽ bị phát hiện đó!
-Giờ phải làm sao chứ?
-Im lặng và quan sát…!
Nàng xoay đầu tôi hướng về trước cùng quan sát qua những bụi cỏ những gì mà đám đông trước mặt đang làm…
Thằng Huy và thằng Khánh giờ này đang nằm sãi lai dưới đất cố gắng gượm dậy, những thằng Đại An khác cũng chịu tình cảnh chẳng kém gì. Trước mặt bọn nó là thằng thủ lĩnh Tồ lớn võ công cao cường vẫn đứng sừng sững kênh kiệu. Liếc mắt qua bên tay phải, tôi có thể thấy Ngọc Lan đang thủ thế vô vọng, dẫu rằng theo như tôi biết nàng có một chút võ đấy, nhưng với thằng Tồ lớn nó chỉ như trứng chọi đá mà thôi.
-Phong này, thực ra giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao thằng thủ lĩnh đó cứ nhắm vào Phong chứ?
Lam Ngọc thở hắc mím môi nhìn tôi.
-Hùm, chỉ là hiềm khích năm xưa thôi…
-Hiểu rồi!
Nàng khẽ gật đầu rồi tiếp tục quan sát tìnhh hình tuyệt nhiên không hỏi thêm một câu nào nữa.
Tuy thế nhưng những hình ảnh từ 2 năm trước cứ như một thứ keo siêu dính chẳng thể nào dứt khỏi đầu tôi được. Dù muốn dù không tôi vẫn phải nhớ đến những năm tháng khó quên đó…
Lúc trước, chính xác là mùa hè hai năm trước khi lũ trẻ cả ba xóm Đại An, Bình An A, Bình An B vẫn còn chơi đùa cùng nhau. Thằng Tồ lớn tuy không có máu mủ gì với gia đình nhà tôi cả nhưng vì có niềm đam mê võ thuật và được lòng ba tôi qua những lần nói chuyện, ông đã phá lệ dạy võ cho nó. Quả thật, nó rất sáng dạ dạy đâu hiểu đó, chỉ trong một thời gian ngắn nó đã bắt kịp trình độ của tôi và thậm chí còn đánh hơn cả tôi nữa. Tất nhiên chỉ có tôi và nó biết ai hơn ai qua những lần tỉ thí lén với nhau vì ba tôi chỉ cho bọn tôi tập với mộc nhân trước khi có thể hoàn toàn kiểm soát được nắm đấm của mình.
Nhưng không lâu sau, cái tính sáng dạ và háo thắng đã làm nó trở nên nhằm chán với những đòi hỏi mang tính nhẫn nại của ba tôi. Lúc đó do quá tin người tôi đã nói cho nó biết chỗ giấu cuốn sách gián tiếp tiếp tay cho nó đoạt lừa lấy cuốn sách từ bà nội.
Phần vì áp lực từ ba, phần vì quá bực tức vì nó lợi dụng, tôi đã tự tay đến nhà nó đòi sách đúng cái ngày mà nó chuẩn bị trở về nhà ở Giồng Trôm. Tất nhiên với trình độ giữa tôi và nó thì chẳng thể nào phân định thắng thua mau được. Tôi và nó đã đánh nhau rất lâu, lâu đến nỗi toàn thân tôi ra rời, cánh tay tôi mỏi mệt, đôi chân tôi bắt đầu rệu rã. Và trong những nổ lực cuối cùng tôi đã gượm dậy hất nó ngã đập đầu vào một gốc cây tóe máu trực tiếp lấy lại được quyển sách trong người nó.
Từ đó nó đi biệt tăm đến giờ, không ai biết tăm tít, không ai biết nó đã làm gì trong 2 năm qua.  Nhưng giờ đây khi gặp lại, võ công nó bỗng nhiên tiến bộ vượt bậc và chắc chắn rằng, nếu muốn đánh bại nó, sẽ không chỉ là cái hất người ăn hên như trước đây đâu…
-Phong, gì mà thứ người vậy?
Lam Ngọc bỗng vỗ vai cắt đi dòng suy nghĩ của tôi.
-À không, đang suy nghĩ một số chuyện thôi!
-Tập trung vào, ở đây không có chỗ cho sự chần chừ đâu!
-Uầy biết rồi, phải đề cao cảnh giác mọi lúc chứ gì, mà Ngọc này…Ngọc…làm gì thế!
Tôi trố mắt quay lại khi Lam Ngọc giờ này đang nhìn về đằng trước với ánh mắt thất thần. lúc đầu tôi cứ tưởng nàng đang đùa nên cứ quơ tay trước mắt nàng nhưng một lúc sau không thấy phản ứng tôi mới tò mò nhìn theo hướng mắt của Lam Ngọc và bắt đầu thất thần ý như nàng vậy.
Trước mắt tôi hiện giờ vẫn là thằng thủ lĩnh Tồ lớn nhưng thật không ngờ cái người đang tiến đến gần Ngọc Lan và cũng là thằng thủ lĩnh Bình An B lại chính là thằng Nghĩa. Đúng nó rồi, cái bản mặt kiêu ngạo không lẫn vào đâu được. Vì sao nó lại ở đây? Nó làm gì ở cái thôn quê yên bình này? Nhưng trên hết là phải đi cứu Ngọc Lan, cứu lấy người con gái lúc này đang lui từng bước thủ thế một cách khổ sở.
Chẳng để Lam Ngọc kịp ngăn cản, tôi vội lao đến tấn công thằng Nghĩa ngăn không cho nó tiếp cận Ngọc Lan, nhưng giữa chừng một cánh tay bỗng đưa ra vụt ngang mặt làm tôi phải bắt chéo tay đỡ đòn bật lùi về một đoạn.
-Hề hề, cuối cùng mày cũng tới rồi à?
Thằng đầu lĩnh nhướng mày đểu cán nhìn tôi.
-Thả Ngọc Lan ra mau thằng chó kia!
Tôi giận dữ chỉ tay vào mặt thằng Nghĩa không màn đến sự có mặt của Tồ lớn.
-Ớ kìa, lâu lâu gặp lại chào hỏi anh mày thế à?
-Cóc cần biết, mày đừng ngay những hành động đó lại!
-Gì, hành động nào cơ, thế này à?
Nó cười đểu tiếp tục tiến đến phía Ngọc Lan làm tôi sôi máu định lao lại nhưng thằng Tồ lớn lại một lần nữa ngăn cản bằng cách lao đến đứng trước hướng đi của tôi.
-Tồ, sao mày lại đi tiếp tay cho thằng khốn nạn đó!
-Tao không tiếp tay, tao chỉ hợp tác mà thôi. Nó có được thứ nó muốn, tao có được thứ tao muốn!
-Mày có biết thằng Nghĩa đấy gian xảo thế nào không?
-Tao không cần biết, điều tao muốn làm bây giờ là hạ gục mày, lấy lại những gì đã mất từ tay mày!
Nói rồi nó tiến từng bước với tôi tay không ngừng bẻ rôm rốp làm tôi hơi hoảng, vừa định bước lui thủ thế thì 5 thằng đàn em của nó đã dàn hàng ngang thành hàng rào chắn sau lưng tôi từ lúc nào. Phải đánh nhau với Tồ lớn là một điều không thể tránh khỏi nhưng còn Ngọc Lan gặp nguy hiểm ở đăng kia khiến tôi chẳng tài nào tập trung được. Dù có thể tự vệ nhưng thể hình của thằng nghĩa rất cao to đặc trưng cho một thanh niên tuổi 18 làm cho Ngọc Lan chẳng thể nào chống cự lâu, rất nhanh chóng sao đó nàng đã bị nó tóm lấy, tát một bạt tay vào mặt làm nàng choáng váng té xuống đất.
-Vụt…chách…
Nhân lúc tôi không để ý thằng Tồ liền lao đến đưa nắm đấm to đùng vào mặt làm tôi hú vía lách người đỡ đòn ra ngoài nghe rõ cả tiếng gió cắt ngang mũi.
-Khốn nạn, đánh lén à?
-Mày chưa học nguyên tắc là khi đánh nhau không được nhìn chỗ khác à?
-Tao chưa muốn đánh nhau với mày!
-Xấc láo…!
Nó đột ngột tung một cước thẳng về phía trước, tôi lách người né được, ngay sau đó nó mượn đà của cú đá đó áp sát nhanh đến tôi từ bên hông tung liền một cú đánh chìm dưới bụng, tôi xoắn tay đánh bật cú đánh đó đi, tương thế xoay người húc chỏ vào mặt nó.
-Á…buông ra!
Đòn chỏ đi chưa được nữa đường, tôi bỗng giật mình bởi tiếng thét của Ngọc Lan, nàng đang bị thằng Nghĩa đè xuống trấn áp ở đằng kia, nó làm cho máu nóng tôi sôi lên muốn đi cứu nàng ngay nhưng vừa kịp quay mặt lại, một nắm đấm to đùng đang lao đến bụng khiến tôi hoảng hồn dùng cả hai tay chặn lại khi nó chỉ còn cách bụng tôi khoảng 1 tấc, tôi chưa kịp thu người về thủ thế thằng Tồ đã dịch chân về trước dấn sâu nắm đấm vào bụng làm tôi chấn kình văng ngược về sau tầm 2m hơn.
-Tao đã bào mày không được mất tập trung khi đánh nhau mà, hề hề!
-Khốn nạn!
Tôi vừa căm tức vừa phải thả lỏng người thở đều để giảm đi tác hại của chiêu thức kia gây ra nhưng kì thực tôi không tài nào tập trung được. Phải bất lực nhìn Ngọc Lan bị thằng Nghĩa giở trò đằng kia máu nóng trong người tôi cứ sôi sùng sục, mắt tôi long sòng sọc lên chừng phát lửa đến nơi. Đây là kế hoạch của tôi, nếu Ngọc Lan có mệnh hệ gì tôi chắc chắn sẽ phải ân hận suốt đời, tôi hoàn toàn không muốn như thế, tôi không muốn…
-Vút…bốp!
Khi thằng Nghĩa còn đang say sưa mân mê đôi má của Ngọc Lan, một đòn đá cực mạnh đã táp vào mặt nó đầy uy lực khiến cả thân người của thằng Nghĩa bay một đoạn ngắn theo hướng đá lăn kềnh càng trên bãi cỏ.
-Bình sinh tôi rất ghét những người giở trò với con gái! Ở đây có tôi lo rồi, chuyên tâm đi Phong!
Và rồi chủ nhân của cú đá đó cũng nhanh chóng lộ diện, đó không ai khác chính Lam Ngọc. Cuối cùng nàng đã phải ra mặt để giải cứu cho Ngọc Lan khỏi tình thể bị khống chế bởi thằng Nghĩa. Mấy thằng đàn em của Tồ lớn thấy thằng Nghĩa bị đánh liền vội chạy đến định tiếp ứng nhưng đã bị Tồ lớn chặn lại:
-Khỏi, bây giờ tao đã có thứ mình cần, chấm dứt hợp tác từ đây!
-Mày nói cái gì thế Tồ, dám phản tao à?
Thằng Nghĩa cố nghiến răng gượng dậy.
-Tao không phản, ngay từ đâu đây là hợp tác hai bên đều có lợi, bây giờ cả hai bên đều đạt được mục đích rồi, tự thân mày lo lấy!
-Mày…được lắm!
-Hề hề, bây giờ tao chỉ có mục đích duy nhất mà thôi, thằng Phong sẽ phải trả lại những gì tao đã mất!
Vừa nói nó vừa nhìn tôi với đôi mắt sáng rực, ngạo ngễ.
Bây giờ khi Ngọc Lan đã an toàn dưới sự bảo vệ của Lam Ngọc, tôi không còn bị bất cứ áp lực nào nữa cả, mục tiêu duy nhất của tôi lúc này chỉ còn thằng Tồ lớn mà thôi. Trận chiến này là điều tất yếu phải xảy ra nếu muốn kết thúc tất cả mọi chuyện. Tôi vội chống tay đứng thẳng dậy nhìn thằng vào mặt Tồ lớn:
-Cuốn sách đang ở chỗ tao, nếu mày muốn lấy thì hãy bước qua xác tao mà lấy!
-Chà, mạnh mồm đấy!
-Còn nếu thua…hề…mày sẽ phải cút khỏi đây và không được gây chiến với xóm Đại An nữa!
-Được thôi, để xem sau hai năm trình của chú mày đã tiến bộ đến đâu rồi!
-Vẫn có thể thằng mày thôi!
-Ý mày là sẽ thua tao nếu xung quanh không có gốc cây à, thằng ăn hên?
-Ừ thì ăn hên đấy, có ngon thì vào mà đánh tao này!
-Chà, thèm rượu thuốc rồi hử?
Nó xấn tới, tung một cước thẳng tầm trung, tôi dịch người sang phải bắt lấy chân nó đồng thời mượn lực từ cú đá kéo chân nó về phía mình, tung quyền nhắm thẳng vào ngực nó nhưng đáp lại thằng Tồ liền sử ra một chỉ pháp bằng ngón giữa xuyên vào ngay chấn thủy xa hơn đòn đánh của to chỉ 2 đốt ngón tay
-Thụp…! – Lãnh phải đòn phản kích, tôi bật lùi ra sau ôm ngực.
Vừa rồi nếu tôi không chủ động rụt người gia tăng khoảng cách, chắc đã bị thằng Tồ hạ gục chỉ sau chỉ pháp đó của nó. Nhưng vẫn chưa hết, khi tôi đã lui về, nó liền thừa thế lấn tới tung ra một cú đá tống thẳng, tôi cố gắng dịch người sang bên thật nhanh, nó lại nhướng chân tung tiếp một cú đá ngang, lần này tôi lùi hẳn về phía sau để né đòn, liền ngay sau đó nó đổi chân tung tiếp một cú đá tống thẳng ngay khi có khoảng cách. Nhưng tôi đã bắt được nhịp đánh của nó. Sãi chân bước lùi về, tôi thả lỏng tay toan bắt lấy chân nó, tôi không thể ngờ rằng nó lại có thể đảo chân biến hóa thành một đú đá tầm cao tạt ngang vào mặt tôi…
-Chách…!
Không thể tránh né, tôi đánh đưa tay đỡ lấy cước pháp nặng nề đó rồi chấn kình lùi cả mấy bước sang bên suýt té.
-Hề hề, sao hả Phong, tuyệt chứ!
Nó vễnh cái mặt kêu ngạo lên nhìn trừng tôi.
-Mày đã đi đâu trong hai năm nay?
-Thì cũng có đi đâu đâu, chỉ là tìm người tầm sư học đạo thôi!
-Võ cổ truyền?
-Khá đấy, trời đã không phụ lòng tao, sau một thời gian ngắn đi bái sư, cuối cùng cũng có một ông thầy chịu nhận. Trong hai năm qua tao đã khổ luyện là vì để chờ cho ngày hôm nay đấy Phong ạ?
-Thằng khốn, nếu thế thì đừng có mà đánh võ Trần gia với tao!
Tôi tức tối quát tháo khi thấp thoáng trong hình hài võ những thế võ cổ truyền nó đánh vừa qua vẫn còn một vài hình ảnh của Trần gia trong đó.
-Tao thích thế đấy, trong hai năm qua tao đã nhận thấy võ cổ truyền vừa có thể bù lại những khuyết điểm có trong võ Trần gia của mày vừa có thể phối hợp nhuần nhuyễn cả hai loại với nhau, thấy sao hả, hế hế!
-Im ngay, mày không xứng đáng để dùng võ Trần gia, cũng không xứng đáng để học môn võ khác!
-Vút…chách!
Vừa dứt câu nó liền tung ra một cước pháp làm tôi giật mình không kịp né tránh chỉ biết đưa tay lên đỡ thêm một đòn đau nhói.
Chưa kịp để tôi định thần, khi vừa thu chiêu về, nó liền dịch tới đánh thẳng vào mặt, nghe gió cắt tôi vội lách người né tránh, ngay sau đó nó biến hoá thành đòn Đảo trửu trong võ cổ truyền giáng vào mặt tôi một đòn chỏ từ ngoài vào nhưng sự tương đồng trong thế võ giữa Trần gia và cổ truyền đã giúp cho tôi nhanh chóng đọc được ý đồ của nó mà né ngay đòn chỏ đó chỉ trong một phần giây.
Tận dụng thời cơ nó đánh hụt đòn chỏ làm lộ lưng, tôi đẩy vai nó thuận đà tiến đồng thời xuất ra một đòn đánh chìm nhằm vào hông. Nhưng trong một khoảnh khắc tôi đã quên đi khả năng Roi liên-Quyền nội của võ cổ truyền có thể đánh liên hồi, không nhượng. Ngay khi bị tôi đẩy vai, thằng Tồ đã xoay người vung chỏ dụng đòn Hoành trửu giáng vào mặt tôi làm thất thần đưa tay lên đỡ vô vọng…
-Cốp!
Uy lực rất mạnh, tôi chấn kình lảo đảo hoa cả mắt khi đỡ lấy đòn chỏ của nó. Dù rằng có nét tương đồng nhưng sự biến hóa không lường của vỗ cổ truyền vẫn khiến tôi phải gặp từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Vừa rồi nếu không tập trung cao độ, có lẽ tôi đã gẫy vài cái răng là ít.
Thằng Tồ lại lao đến tung một nắm đấm bự chẳng, tôi đưa cánh tay đánh bật ra rồi bật đòn phản công, nó xoắn lấy tay tôi kéo ngược về, tôi dụng tay vỗ mạnh vào khủy khiến nó giật mình buông tay. Liền ngay lúc đó tôi kê chân, đánh hất vào vai vật nó ngã xuống đất. Bị mất đà, nó bấu chặt cánh tay tôi đảo một vòng dứt khoát xoay ngược thế trận làm tôi bị bất ngờ ngã oạch xuống đất.
Nghe tiếng gió cắt từ trên xuống, tôi bất thần lăn người né tránh đòn đánh của thằng Tồ, nó lại xỏ chân xuống đất, tôi tiếp tục lăn người tránh đòn rồi lợi dụng thời cơ vung gót chân vào khủy chân làm nó giật mình khụy một chân xuống đất tạo khoảng thời gian cho tôi bật dậy định thần trở lại.
-Hai năm rồi mày vẫn chẳng thay đổi chút nào Phong nhỉ?
-Ý mày nói là gì?
-Cái tính nhu nhược của mày đấy!
-Đó là tính cách của tao và tao tự hào về nó còn đỡ hơn đồ lợi dụng, hám danh như mày!
-Tao lợi dụng, tao hám danh à? Xin lỗi nhưng lòng tham con người là vô đáy Phong ạ, chẳng ai muốn mình cứ dậm chân một chỗ như mày đâu!
-Với cái suy nghĩ như thế mày sẽ chẳng bao giờ thành công đâu!
-Để xem…!
Thằng Tồ lớn lại lao đến tôi, nó tung một đòn đá tạt nhắm vào hông tôi đến nửa chừng lại đảo chân hất ngược lên trên, tôi thoáng bất ngờ nhưng cũng dịch người sang bên đỡ đòn đồng thời bật khớp xỉa thẳng vào đầu gối. Bất ngờ vì bị phản kích, Tồ lớn xoay người tung ngay một cước trên không:
-Bốp…!
Tôi trúng đòn bước loạng choạng về sau khủy một chân xuống đất thở dốc. Hai mắt tôi lại hoa lên, đầu óc tôi cứ quay cuồng cứ như trước mặt là cả nghìn vì sao vậy. Tôi biết tôi đã lĩnh nguyên đòn đá tạt trên không của thằng Tồ, uy lực rất mạnh. Võ công của nó kết hợp cả ưu điểm hai môn phái lại nên rất hoàn hảo và không một chút khuyết điểm nào cả, nhưng vẫn chưa chiến đấu đến phút cuối cùng thì mọi chuyện vẫn có thể xảy ra. Tôi đứng dậy dùng tay vỗ nhẹ vào hai bên thái dương để giảm bớt cơn đau giúp định thần.

Cappuccino 2.0 – chương 114

Chuyến xe bus uể oải cuối cùng cũng dừng lại trước ngỏ vào nhà nội tôi ở đường lớn. Tôi vật vờ xuống xe bắt đầu những bước đi bộ của mình hệt như lúc đầu về nhà nội vậy. Nhưng con đường đá dẫn vào nhà nội tôi hôm nay thật tiu đìu, nó vắng quá, chẳng có lấy một bóng người ngoài những con chó thi thoảng chạy ngang, những con chào mào mỏi cánh đâu lại nhìn tôi hót ríu rít như muốn thông báo một điểm xấu gì đó mà tôi chuẩn bị gặp phải.
Vừa nghĩ tới đó, một vệt đen lao ra từ lùm cây bên cạnh làm tôi giật mình lùi bước về phía sau né tránh. Dường như chủ đích của nó là nhắm vào tôi, khi đòn vừa rồi đã bị tôi né tránh, nó liền lao tới thêm một lần nữa toan tấn công tôi với một khúc cây to trên tay. Bình tĩnh tôi dịch về sau thu người né đòn đánh đó, khi nó chuẩn bị đánh đòn tiếp theo thì bị tôi chụp lấy tay đồng thời tọng vào ngực nó một đòn gối. Nó bật ngửa ra sau, tôi lại chụp lấy cánh tay nó sử ra một chỉ vào ngay khớp vai khiến nó bị tê liệt buông khúc cây rơi xuống đất.
-Mày là người của bọn Bình An à?
Tôi sốc cổ áo nó lên tra hỏi tra hỏi.
-Hề, ừ đấy thì đã sao?
-Địa phân Đại An mà mày cũng dám qua hả, có biết tao là ai không?
-Tao cóc cần biết, bọn tao được lệnh thấy thằng nào choai choai cùng tuổi thì đánh hết mà thôi!
-Bọn mày dám à?
-Sao lại không, như hôm qua bọn tao đã làm với thằng Mậu đấy thôi!
-Sao, mày nói cái gì?
-Hề hề, hôm qua nó dẫn hai con nhỏ đi ra đường lớn bọn tao vẫn nện cho nó một trận như thường, phải nói là đã tay lắm!
-Mày…phụt…!
Trong lúc tôi không để ý, nó liền phun một bãi nước bọt vào mặt làm tôi mất phương hướng buông tay khỏi nó. Đến khi có lại được tầm nhìn thì nó đã mất hút sau bụi cây đến địa phận Bình An chẳng còn đuổi kịp nữa.
Nhưng tôi không để ý đến điều đó lắm, trong đầu tôi chỉ có một việc duy nhất là chạy ngay đến nhà thằng Mậu để xem xét tình hình, vì theo như cái thằng Bình An kia nói, thằng Mậu bây giờ chắc đang bị thương rất nặng. Ngay tức tốc, tôi chạy thật nhanh đến nhà nó, nơi có hàng dừa mọc cao lêu nghêu trước cửa.
-Ủa, Phong đó hả con, vừa đi đâu về đấy!
Vừa bước vào sân tôi đã nghe tiếng mẹ của thằng Mậu, dì ba Thành đang ngồi hái rau gần đó.
-Dạ con đi thăm cón bé Linh ở nhà thím năm Hưng mới về, mà thằng Mậu đâu rồi thím!
-Nó à? Ừm, hôm qua mới bị người ta đánh, còn nằm trong nhà kìa!
-Dạ con xin phép dì!
Mới nghe dì nói, tôi liền tức tốc chạy vào nhà tìm thằng Mậu giờ đang nằm trên chiếc phảng đặt ở phòng khách. Trông nó bây giờ thê thảm quá, mặt mũi thì bầm tím, tay chân trầy trụa còn hơn là té xe nữa.
Thấy tôi đứng sững sờ, nó vội cất tiếng:
-Mày về rồi hả Phong?
-Ờ, tao nè, mày sao rồi!
Tôi hớt hải chạy lại chỗ nó.
-Không sao, hôm qua tao dẫn nhỏ Lanna với nhỏ Phương đi mua đồ, ai ngờ bị đến 4 thằng tập kích, tao cứu 2 tụi nó, thế là cả đám 4 thằng đánh tao túi bụi.
-Tao xin lỗi, tao đã làm luyên lụy tụi bây rồi!
-Mày nói gì thế Phong, anh em có phúc cùng hưởng có họa cùng chia! Việc của mày cũng là việc của tao! Mày có biết bọn tao trông mày về để làm chi không?
-Sao?!
-Mày…thiệt tình! Tụi tao trông mày về để cùng tụi tao giải quyết bọn Bình An, đem lại sự an toàn cho cả khu này đấy!
-Sao mà tao làm được!
-Mày chắc chắn sẽ làm được, đó giờ mày đâu có khiến tao thất vọng đâu! Thôi tao mệt quá nghỉ tý đã, mày về xem hai con bé kia sao rồi, chắc bọn nó đang trông mày đấy!
Cái vỗ vai của thằng Mậu là nhẹ nhưng những gì mà nó đặt vào cái vỗ vai đó thật sự quá nặng, một mình tôi thì làm sao có thể giải quyết được cả hai nhóm Bình An A và B chứ, nhất là khi ở Bình An B có một thủ lĩnh Tồ lớn cao cường và Bình An A lại có một thủ lĩnh xảo huyệt giấu mặt chi phối cả hai nhóm. Để hạ gục bọn nó là một điều quá khó khăn, ngoài sức của tôi rồi.
Tuy nhiên dù muốn dù không, tôi cũng phải lết cái thân rệu rã của mình về nhà nội với bao suy nghĩ tiêu cực trong đầu đến nỗi tôi cứ tưởng tượng mây đen lúc nào cũng bay lơ lững trên đầu của mình sẵn sàng đổ những cơn mưa bí bách như trút nước vậy. Thật là khó khăn làm sao, nhà nội tôi bây giờ như một nơi gì đó cấm kị lắm, tôi chẳng tài nào bước vào nổi, chỉ biết ngồi trên cây me gần nhà nhìn vào khoảng sân mênh mông mà tự trách mình thôi.
Trong 2 ngày quá tôi đã quá vô tâm khi chẳng thèm gọi về nhà, cũng chẳng thèm gọi để hỏi thăm tình hình nhất là khi bọn Bình An đang lộng hành nơi này. Để giờ đây thằng Mậu bị hồi đồng bầm dập, và chắc chắn giờ này cả Ngọc lan và bé Phương đang rất hoang mang. Ấy thế mà tôi vẫn còn ngồi đây, trên cái cây me hững hờ này, u ám, xám xịt, thật là bi đát.
-Phong!!!
Tôi bỗng giật mình bởi tiếng gọi nhưng dù có nhìn muốn sái cả cổ tôi vẫn chẳng thể nào tìm ra được nguồn gốc tiếng gọi đó. Thoáng thấy cái mếu thờ bên vệ đường, tôi khẽ nhún vai cười khẩy rồi lại tiếp tục suy nghĩ bâng quơ.
-Phong, hái dùm trái me dốt y!
Tôi lại giật mình, nhưng kì này giọng nói khá rõ, nó rõ đến nổi tôi có thể đoán được giọng nói đó phát ra từ đâu và cả chủ nhân của giọng nói đó nữa.
-Hơ, Lan…
Tôi sững sờ nhìn cô bé mắt xanh biếc đang đứng dưới gốc cây me nhìn lên với đôi mắt thoáng ướt lệ, nó cứ như xoáy vào lòng tôi một nỗi buồn bất tận mà chỉ có tôi mới hiểu, chỉ có tôi mới có thể cảm nhận được đôi mắt đó.
Không chần chừ, tôi vội vàng phóng ngay xuống chỗ nàng:
-Lan có sao không, hôm qua có bị tụi nó làm gì không?
Tuy nhiên nàng không trả lời chỉ mím môi nhìn tôi với đôi mắt giận dỗi, tức tối.
-Sao thế, có chuyện gì hở Lan?
-Sao…xuống tới đó rồi…hông gọi về?
-Xin lỗi, Phong nhất thời quên mất!
-Lan giận Phong lắm, Lan…nhớ Phong…hức!
Chỉ kịp nói đến đó, nước mắt đã vỡ òa trên khóe mắt nàng đổ xuống tràn trề như trận lũ quét. Tôi rối lắm, xưa này được trước mặt Ngọc Lan, tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh để nói chuyện với nàng, nhưng đây là lần đầu tôi thấy Ngọc Lan khóc, lại khóc trước mặt tôi một cách tức tưởi. Nó khiến tôi cảm thấy cồn cào trong tim và muốn làm một thứ gì đó để trấn an đôi mắt xanh biếc ấy.
-Nín đi mà, Phong xin lỗi!
-Hức...!
Càng dỗ nàng càng khóc lớn, đôi má hồng hào ngày nào, giờ đây đã đỏ au cả lên, ướt sũn, ướt mem.
Quá bối rối với tình thế hiện tại, tôi đành áp dụng cách cuối cùng trong 36 cách dỗ con nít đã áp dụng với bé Phương lúc trước. Nuốt khan một hơi, tôi từ từ kéo Ngọc Lan vào lòng ôm nàng vỗ nhè nhẹ vào lưng một cách nhè nhàng. Tôi có thể cảm thấy ngực áo mình như ướt đẫm đi những giọt nước mắt ấm nóng.
Để nàng khóc một lúc, tôi mới thủ thỉ vào tai nàng nhỏ nhẹ:
-Đừng giận Phong nha, đừng giận chéri nha!
-Hức…chẳng khi nào diễn trước mắt Phong được!
-Không diễn được thì thôi, để nó tự nhiên đi mà! Thôi nín nghen, hông khóc nữa nghen!
-Hum…bực Phong lắm! Biết hôm qua giờ xảy ra chuyện gì hông hả?
-Phong biết rùi, hồi nãy mới đi thăm thằng Mậu xong nên mới hông dám vào nhà nè!
-Sao lại hông dám, nhà nội Phong mà!
Nàng bỗng tròn xe mắt ráo hoảnh.
-Thì Phong đi hai ngày này không chút hồi âm nào, đã vậy còn xảy ra chuyện nữa, thế nào vào nhà cũng bị tụi nó chửi một tăng cho mà coi!
-Xì, chỉ lo xa! Bọn họ trông Phong về hơn là giận Phong đấy!
-Hử, là sao?
-Thì bọn họ chờ Phong về để cùng nhau bàn kế hoạch gì đó đấy!
Nghe Ngọc Lan nói, lời của thằng Mậu bỗng thoáng qua trong đầu làm tôi hơi khững lại trầm ngâm nhưng chẳng bao lâu, nàng đã nắm tay tôi kéo vào trong nhà cất giọng trong trẻo như đang quảng cáo một thứ sản phẩm nào đó:
-Mọi người, đoán xem ai về rồi nè!
-Chu choa, giờ mới chịu về à?
-Tao…về rồi!
-Làm gi lí nhí như dâu ra mắt ba mẹ chồng thế!
-Uầy, mấy ngày hôm nay tụi bây có bị bọn Bình An làm gì nữa không?
-Ố ồ, té ra Phong nhà ta đang tự trách kìa, dễ thương quá à?
Đám thằng Toàn mở giọng trêu đểu tôi với bộ mặt phởn thấy rõ.
-Thôi nha, thấy bố im im làm tới hử?
-Hế hế, hông chịu thì thôi, làm ghê!
-Thằng Mậu bị thương nằm liệt giường ra đó mà tụi bây còn cười!
Thấy tôi hơi lớn giọng, bọn thằng Toàn mới nghiêm nghị cau mày nhìn tôi.
-Này, bọn tao đến thăm nó trước mày đấy! Giờ đợi mày về bàn tính thôi!
-Bàn tính gì cơ?
-Mày vào cất đồ tắm rửa đi, bọn tao đi gọi thằng Khánh sang luôn!
Cứ như nó là chủ nhà, tôi vội vàng cất cái ba lô độc nhất vào phòng rồi lật đật vào nhà tắm dội mấy ca nước cho tỉnh người. Khi tắm rửa sạch sẽ đâu vào đó, tôi bước ra phòng khách thì cũng là lúc bọn nó đã ngồi đông đủ xếp lớp ở dưới sàn kể cả thằng Khánh.
Ngồi xuống một vị trí đã được tụi nó xếp trước cạnh Ngọc Lan, tôi mở lời bắt đầu chiến dịch:
-Thế nào, bây giờ tụi bây tính sao?
-Thì như tụi bây đã biết, hôm qua thằng Mậu đã bị tụi Bình An đánh khi đang dẫn Lanna và Ngọc Phương đi mua đồ, nó là anh em của tụi mình nên không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng được!
Thằng Khánh cau mày nói với chất giọng trầm tĩnh có pha chút căm tức.
-Thế đánh bại tụi nó bằng cách nào, xông qua bên đó ăn thua đủ à?
-Không được, Bình An A và Bình An B đều là hai nhóm mạnh, một mình tụi mình thì chẳng thể nào đấu lại đâu!
-Nhưng nhìn bên mình đi, đâu phải là thua kém gì bọn nó!
-Đúng là thế nhưng thứ bên mình thua nó chính là số đông. Mày có thấy bầy kiến xé xác con cào cào to lớn không?
-Ừ, thì thấy!
-Bởi thế bọn mình phải tìm ra một cách nào đó hiệu quả để giải quyết bọn nó. Sao, tụi bây có ý gì không?
Sau câu hỏi của thằng Khánh, mặc nhiên chẳng có ai nghĩ ra được cách gì. Ngay cả thằng Toàn lẫn cả Ngọc Lan là hai người được cho là thông minh nhất cũng phải nheo mày, bóp trán. Không khí căng thẳng bắt đầu bao trùm cả nhóm, chẳng mấy ai nói với nhau một lời nào cả, ngay cả tôi. Khác với tụi nó, từ những lời nói đầu tiên trong cuộc bàn luận, tôi đã sớm nghĩ ra cách để xử lí cái bọn Bình An đó nhưng vì liên quan đến sự an toàn của người thân nên tôi chẳng dám trình bày, thậm chí còn chẳng có ý định đó.
Ấy thế mà lặng đi được một lúc, thằng Khánh bỗng nhìn về phía tôi như vớt vát:
-Sao Phong, mày có kế hoạch gì không?
-Tao…tao á?
-Đúng, mày là thanh phần chủ chốt mà!
Cùng lúc này những ánh mắt trông đợi từ những người khác trong nhóm cũng hướng vào tôi, cảm tưởng như bây giờ tôi là nguyên soái đang hướng dẫn chiến thuật cho các tiểu tướng của mình vậy. Nhưng kế hoạch của tôi quả thật rất nguy hiểm, nó đòi hỏi khả năng phối hợp ăn ý khá cao, điều mà chỉ vài người trong đội tôi có thể đảm nhận được.
“Mày chắc chắn sẽ làm được, đó giờ mày đấu có khiến tao thất vọng đâu!”
Đột nhiên câu nói của thằng Mậu chợt thoáng qua trong đầu tôi. Nó làm tôi cảm thấy dằn vặt và mâu thuẫn. Cả người tôi bắt đầu rung bần bật lên trước những cặp mắt trông chờ. Tôi chẳng biết làm gì hơn là nuốt khan ừng ựt cuối gằm xuống đất. Nhưng không phải ai cũng nhìn tôi với anh mắt đó, chỉ một người duy nhất là Ngọc Lan, chỉ có nàng lúc nào cũng tựa sát vào tôi, vịnh chặt lấy cánh tay rung rẩy của tôi như muốn truyền hết hơi ấm vào đó.
Khẽ liếc mắt để ngắm nhìn nụ cười rạn rỡ của nàng, tôi quay sang đám thằng Khánh vững giọng:
-Thôi được rồi tao có cách này! Nhưng phải cử ra vài người để làm mồi nhử, con gái càng tốt!
Đúng y như tôi dự đoán, chẳng có ai giơ tay cả. Tuy nhiên khi vừa định hủy bỏ kế hoạch, cánh tay đầu tiên đã giơ lên:
-Mình tham gia…!
Đó chính là Ngọc Lan, nàng là người khởi xướng cho một loạt các cánh tay còn lại như Ngọc Phương và Lam Ngọc. Tuy là có đôi chút sự phản đối của Toàn phởn vì bé Phương đấy, nhưng đây đã là kế hoạch tập thể thì nó cũng chẳng vùn vằng được, ngay cả bé Phương cũng chấp nhận nữa mà.
Sau khi đã tập hợp đủ nhân sự, bước kế tiếp là trình bày rõ kế hoạch. Nôm mặt ai cũng tràn đầy khí thế khi chuẩn bị nghe tôi trình bày cả.
Hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần, tôi cố gắng vạch rõ kế hoạch một cách tường tận:
-Đầu tiên chúng ta chia 3 bạn nữ ra đi 3 hướng khác nhau.
-Sao lại chia ra 3 hướng khác nhau, nhỡ lại bị đánh tụi nó đánh úp!
-Đấy là điều chúng ta cần, tụi nó tuy có quân số đông nhưng nếu chia lẻ ra thì sức mạnh sẽ giảm đáng kể, đội hình mình hợp với đánh lẻ hơn là đánh số đông đấy.
-Vậy phân chia người thế nào đây?
-Nhóm mình có 3 nữ thì đương nhiên chia làm 3 hướng! Nhóm của Ngọc Phương ta sẽ cử 2 người vệ sĩ ảo đi cùng bảo vệ, Toàn sẽ âm thầm theo dõi để phản kích tụi nó. Nhóm Lam Ngọc thì chỉ cần 2 người nam đi theo cho có để tiếp ứng thôi vì một mình Lam Ngọc cũng đủ xử đám nhóc kia rồi. Nhưng còn Ngọc Lan… - Tôi nghiêm mặt nhìn về thằng Khánh và thằng Huy rồi đặt hai tay lên vai bọn nó – Tao giao cho tụi mày trọng trách theo sát bảo vệ Ngọc Lan đấy, làm cho tốt vào!
-Sao…lại là tao, việc của mày chứ?
-Tao cũng muốn lắm, nhưng tao cũng có nhiệm vụ của mình mà!
-Sao, nhiệm vụ gì?
Cả đám nhìn tôi tròn xoe mắt.
-Tao biết mục đích của thằng đầu lĩnh Bình An B là hạ gục tao, nhưng mục đích của thằng đầu lĩnh Bình An A thì không rõ ràn lắm nên tao cần theo dõi từng nhóm để biết được nó muốn gì. Mọi người chỉ cần cố gắng thực hiện tốt kế hoạch là được, có ai còn thắc mắc gì không?
-Tao đây?
Thằng Toàn bỗng giơ tay lanh lẹ.
-Sao, mày có thắc mắc gì?
-Đánh có cần nương tay không?
-Éo?
-Thế thì rõ tất!
Kế hoạch được chúng tôi vạch ra rất nhanh và được thông qua cũng rất nhanh. Nhưng để kế hoạch được thực hiện một cách chu toàn và không một chút sai sót, chúng tôi phải chuẩn bị cho thật chu đáo và đảm bảo rằng sẽ chắn chắc thực hiện được nhiệm vụ mình đã được giao. Tôi thì hoàn toàn có thể tin tưởng Toàn phởn và Lam Ngọc, hai người đó chưa bao giờ làm tôi thất vọng cả, nhưng thằng Toàn hơi có thiên hướng hoạt động độc lập, nó chưa bao giờ làm theo nhiệm vụ được giao cho mình hoàn toàn, cứ đến phút chót nó lại làm cho tôi bất ngờ mà thôi.
Hơn ai hết, tôi thấy tự lo cho mình nhiều hơn bởi lẽ thằng Tồ lớn xem ra có võ công khá cao cường, nó hơn hẳn so với hai năm trước đây kể cả tầm vóc lẫn thể hình. Còn nhớ lúc đá banh tôi đã tọng thẳng vào mặt nó một cú ấy thế mà nó vẫn đứng vững cười đểu với tôi trong khi người thường có lẽ đã gục từ cú đó rồi. Nhưng tôi không quan tâm lắm, đối với tôi chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Tôi đã có cuốn sách này, cuốn sách nó đã từng đánh cắp 2 năm trước, chắn chắc tôi sẽ đánh bại nó, chí ít là như thế…
Sáng hôm sau, tất cả đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị cho kế hoạch tác chiến.
Toàn phởn lúc nào cũng vậy, nó cứ khăn khăn bảo bé Phương phải mang cả trăm thứ đồ tự vệ trong túi xách trong khi nó lúc nào cũng kề kề đi theo em hết. Ngay cả chính nó cũng đã khởi động tay chân rất kĩ đến nổi có thể đưa gối chạm lên đầu nếu muốn, nhìn sơ cũng biết nó cưng bé Phương cỡ nào rồi, quả thật là chỉ có bé Phương mới trị nổi cái tính hám gái cũng Toàn phởn mà thôi.
Còn về phía Lam Ngọc, tôi hoàn toàn tin tưởng nàng ở mọi khía cạnh, nàng là người rất nguyên tắc và luôn xử lí chắc chắn trong mọi tình huống khác nhau, cái tôi sợ chỉ là nàng ra tay nặng quá làm con người ta liệt giường luôn thôi.
Nhưng hơn ai hết đó chính là Ngọc Lan, tuy là yên tâm với sự bảo vệ của thằng Khánh và thằng Huy nhưng tôi vẫn phải đến bên nàng để dặn dò những nỗi lo trong lòng mình:
-Lan này, phải cẩn thận đấy, có gì phải nép sau hai người kia, nhớ chưa?
-Nhớ rùi, làm như người ta còn nhỏ hông bằng!
-Uầy, đây là việc hệ trọng mà!
-Hì, chéri ngốc xít yên tâm!
Nhìn thấy nụ cười rạn rỡ của nàng, bao nhiêu lo toan trong lòng tôi bỗng vụt biến đi hết. Tôi cảm thấy trong người giờ này tràn đầy năng lượng vô cùng, nó có thể sẵn sàng cho bất cứ cuộc chiến nào trước mắt.
Đúng 9h sáng, cả nhóm chúng tôi bắt đầu kế hoạch hạ gục cả hai nhóm Bình An.
Để đảm bảo tính tự nhiên, nhóm của bé Phương là nhóm đi trước hướng đến khu vực nhà thằng Mậu lân cận với xóm Bình An A, cách khoảng ít phút sau, Toàn phởn mới âm thầm đi theo bảo vệ thoát ẩn trong những bụi lùm ven đường. Nhóm của Lam Ngọc xuất phát sau đó 10 phút với hai thằng vệ sĩ ảo đi theo vốn là người trong xóm Đại An tôi luôn, đây là nhóm tôi cho rằng sẽ có tin vui đầu tiên khi giáp trận, địa điểm hoạt động là đường đá nơi tiếp giáp với xóm Bình An B. Cũng trong ít phút sau đó, nhóm cuối cùng là nhóm của Ngọc Lan cũng xuất phát hướng về phía đồng bò cùng với sự hộ tống của thằng Khánh và thằng Huy cùng với 5-6 thằng khác, đây là nhóm tôi lo ngại nhiều nhất và là nhóm có nhiều khả năng bị tấn công nhất, tuy chỉ là dự đoán, nhưng có mấy ai biết trước được điều gì.
Ngồi nhà chờ hồi âm được một lúc, chuông điện thoại tôi bỗng reo lên, đó là một tin nhắn, tin nhắn chỉ với một kí tự “a”. Nhóm tôi đã giao ước sẽ để màn hình nhắn tin trong trại thái chờ, nếu như bên nào có biến sẽ nhắn ngay tin đó để thông báo cho tôi, và tin nhắn đó đến từ số điện thoại của thằng Toàn. Ngay lập tức, tôi chạy hết tốc lực đến khu vực nhà thằng Mậu để ứng cứu.
Chạy được một lúc, tôi thấy một đám người khá đông, trong đó có cả nhóm của thằng Toàn đang thủ thế trong đấy. Có vẻ như chưa bên nào dám ngênh chiến với bên nào, tụi Bình Anh có tổng 8 người, nhưng bên tôi lại là một thằng Toàn đai đen taekwondo nên chưa bên nào động thủ trước.
Bất chợt Toàn phởn phát hiện ra sự có mặt của tôi nhưng tôi đã lanh lẹ nháy mắt với nó rồi lặng lẽ đi vào lùm cây ven đường tìm cách tiếp cận cả bọn. Khi đến một cự ly đủ gần, tôi bất ngờ lao ra nhanh như hổ săn mồi, kẹp cổ lấy một thằng từ đằng sau rồi kê chân vật nó ngã  xuống đất đồng thời bồi cho nó một đấm bất tỉnh vào mặt. Ngay sau đó đám thằng Toàn cũng nhanh chống tiếp ứng với tôi.
Toàn phởn với lợi thế sải chân dài, liên tiếp tung ra những cú đá cao ngất ngưỡng vào mặt đối phương khiến cho bọn nó dù có đỡ được cũng phải chấn kình ngã khụy chưa kể là những cú đá xoay người uy lực của nó làm cho đối phương phải gọi là ngã gục ngay tại chỗ.
-Phìu, ứng biến kịp lúc đấy!
Toàn phởn quệt mồ hôi cưới khẩy khi đã hạ gục hết đối phương.
-Kế hoạch phải chu đáo vậy mà, nhưng vẫn chưa đúng ý muốn của tao
-Đúng thế nào?
-Thằng đầu lĩnh vẫn chưa xuất hiện, chứng tỏ tụi bây không phải là mục tiêu của nó!
-Thế là ai đây?
Tuy nhiên chỉ kịp nói tới đó, chuông điện thoại tôi bỗng reo lên. Lại một tin nhắn nữa và lần này nó đến từ chỗ của Lam Ngọc. Thế nhưng khi tôi vừa định đi tiếp ứng thì lại một đám loai choai khác ào ra giữa đường chặn lại.
-Ấy chà, xem ra mình được tiếp đón nồng hậu đấy!
Toàn phởn nhếch môi cười đùa.
-Ở bên phía Lam Ngọc mới vừa gửi tin, tao cần đến đó ngay!
-Vậy thôi phải không, giữa đường có đi ngang nhà nội cho tao gửi bé Phương đến đó nhé!
-Sao vậy Toàn, Phương muốn ở đây!
-Hề hề, không sao, Phương ở đây Toàn không chuyên tâm đánh được đâu
-Uầy, xong chưa, bọn nó đến gần rồi!
-Mày dẫn bé Phương theo sau tụi tao. Để tao với 2 thằng này mở đường cho mà đi!
Nói rồi nó lao đến trước cùng với hai thằng trong xóm Đại An cùng nhau mở đường cho tôi di chuyển đến chỗ của Lam Ngọc.
-Mày có thấy tuyệt kĩ đá 540 độ của taekwondo chưa Phong? Xem nhé!
Nó bắt đà xoay người thật cao trên không rồi tung ra hai cú đá chuẩn xác ngay vào mặt hai thằng Bình An khiến nó loạng choạng bước lui. Ngay lập tức sau khi đáp xuống nó lại xoay thêm một vòng tung thêm một cú đạp thẳng băng vào bụng thằng kia khiến nó ngã văng ra sau trúng liên tiếp hai thằng. Không dừng lại ở đó, sau khi đỡ hàng loạt đòn đánh từ đối phương nhờ có sợ giúp sức của hai thằng kia, Toàn phởn tung liên tiếp 3 cú đá xoay người người cực mạnh làm 3 thằng Bình An trúng đòn ngã xuống đất trực tiếp mở ra một khoảng trống trước mặt.
-Nhanh, chạy qua đi!
Nghe tiếng của có, tôi vội dẫn bé Phương chạy nhanh qua cái lỗ hỏng đó trước khi bọn Bình An kia kịp lấp kín lại che đi tầm nhìn của bọn tôi tới thằng Toàn.
Chạy được một quảng, tôi mới dừng lại ngay trước cửa nhà nội đẩy nhẹ bé Phương vào:
-Ở yên trong này, bây giờ nguy hiểm lắm!
-Nhưng còn Toàn thì sao, em lo lắm!
-Yên tâm đi, võ của nó cao hơn cả anh đấy, em nên cầu nguyên cho anh đi thì hơn!
Nói rồi tôi chạy vút đi thật nhanh không để bé Phương kịp gọi với tiếng nào.
Mặt trận thứ hai tôi hướng tới là khu vực đường đá do Lam Ngọc phụ trách, tuy là khá yên tâm về khu vực này nhưng tôi vẫn lo cho Lam Ngọc thân con gái một mình giữa bầy sói bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Suốt dọc đường đi tôi luôn cầu mong mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với nàng nhưng thật không may, khi vừa chạy đến nơi, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là một Lam Ngọc xơ xác với chi chít những vết bầm trên người, chiếc áo khoác nàng mặc giờ đã rát bươm chẳng còn nhận ra nữa, xung quanh nàng có đến 7-8 thằng loai choai đang có chủ ý tiến tới mặc cho Lam Ngọc có lùi về thủ thế vô vọng.
Nhìn thấy cảnh đó, máu nóng trong người tôi sôi sục cả lên. Phàm là người thân của tôi nếu bị ai làm bất cứ tổn thương gì, tôi sẽ không bao giờ tha cho kẻ đó. Tôi nắm chặt nắm đấm, mắt long sòng sọc lao đến những thằng đó, gặp thằng đầu tiên tôi dấn liền 3 đấm vào hông rồi kê chân vật nó ngay xuống đất.
Đến thằng thứ hai vừa phát hiện ra sự có mặt của tôi thì đã bị tôi tọng liền một đấm vào mặt rồi nắm tay kéo về phía mình dấn cho nó thêm một đòn song kích vào ngực và bụng làm nó giật lùi ngã gục ra sau.
Rất nhanh chóng sau đó cả bọn đã nhận ra được sự có mặt của tôi, nhưng đã quá trễ. Thừa lúc cả bọn đang đổ dồn sự chú ý vào tôi, Lam Ngọc liền bung sức lao đến tung liền liên hoàn các đòn chặt làm đến 3 thằng đổ gục. Cả bọn lại đổ dồn về phía của nàng nhưng đó lại là thời cơ dành cho tôi. Lợi dụng khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi nắm tay một thằng kéo giật về phía mình đồng thời kê chỏ bật vào mặt nó một đòn hiểm hóc khiến nó chẳng kịp trở tay. Lam Ngọc cũng nhanh chóng lao đến khống chế ngay đối phương rồi xoay người hất hông vật ngã nó xuống đất đồng thời bồi thêm một đấm vào mặt trực tiếp hạ gục đối phương.
Khi tất cả đối thủ đã bị hạ gục, Lam Ngọc mới khụy xuống chống cả hai tay xuống đất thở dốc:
-Khốn nạn cái bọn phản bội…hộc!
-Sao thế Ngọc, ai phản bội!
-Hai thằng đi theo Ngọc đó! Khi thấy mấy thằng kia xông tới, hai thằng này liền đánh lén Ngọc nên mới bị thất thủ trước bọn nó!
-Khốn thật, chẳng lẽ bọn nó biết trước kế hoạch của mình sao?
-Chắc thế rồi, hẳn hai thằng này là tay trong…
-Mà khoan…nếu là tay trong thì Ngọc Lan…
Ngay lúc đó chuông điện thoại tôi lại reo lên và lần này chính là số của Ngọc Lan, không khác đi đâu được, nhóm của Ngọc Lan đã bị tập kích. Nếu như thằng đầu lĩnh không xuất hiện ở nhóm của thằng Toàn và Lam Ngọc thì chắc chắc nó sẽ xuất hiện ở nhóm của Ngọc Lan.
-Nhanh lên, phải đến đồng bò ngay…!

Cappuccino 2.0 – chương 113

-Phù, cái cuối cùng…ây chà…!
Tôi ngồi bệch xuống đất khi vừa xếp xong cái ghế cuối cùng để chuẩn bị đóng cửa quán vào buổi tối. Cả người tôi giờ đây uể oải vô cùng cứ như vừa đánh nhau mấy chục hiệp vậy, ấy thế mà con bé Linh vẫn đứng sừng sững, vẻ mặt chẳng có chút gì gọi là mệt mỏi cả. Thấy tôi như cá mắc cạn, con bé cười khì:
-Con trai gì mà yếu xìu!
-Ơ, mệt thiệt chứ bộ, anh dọn bàn còn nhiều hơn em đó!
Tuy nhiên, con bé không nói gì, chỉ khẽ khàng ngồi xuống cạnh tôi rồi trầm giọng:
-Lúc trước khi mới làm, em cũng mệt lắm, thậm chí còn không nhấc nổi cái ghế đó!
-Thế sao em vẫn làm, không về nhà nghỉ ngơi chứ, em còn đi học mà!
-Xì, đúng là con trai bọn anh ứ chịu hiểu sâu xa gì cả!
-Em cứ lấp lững thế sao mà anh hiểu được!
-Mệt ghê cứ phải đợi em nói hông hà, em muốn được chững chạc hơn…!
-Sao? Chững chạc hơn à?
-Ư…trong…mắt anh…!
-Ử…!?
Tôi chợt giật mình bởi câu nói của con bé, có thể là tôi nghe lầm, cũng có thể con bé thực sự đã nói câu đó. Nó khiến tôi hơi bồi hồi ở tim và có một chút gì đó ứ nghẹn ở cổ họng khiến tôi chẳng thể nói được lời nào. Tôi cứ nhìn con bé, con bé cứ nhìn tôi mà hai má đỏ au, đỏ ửng.
-Hai đứa dọn bàn xong chưa vào tắm rửa ăn cơm nè!
Tiếng thím năm vang lên làm tôi lẫn cả con bé giật mình quay về hiện tại, nó vội đứng dậy chạy thật nhanh vào trong làm tôi chưa kịp ú ớ gì, chỉ khi tôi rệu rã đi vào trong mới được thím năm cho biết tọa độ của con bé:
-Hai đứa lại cãi nhau cái gì mà con bé Linh chạy thẳng vào trong nhà tắm thế?
-Dạ hông biết nữa, chắc nó buồn đi vệ sinh đó thím!
Tôi chẳng biết nói sao ngoài gãi đầu cười hềnh hệt nói qua loa cho qua chuyện.
Cứ tưởng sự việc sẽ qua đi sau khi vào bàn ăn ấy thế mà khi dọn cơm ra chẳng thấy con bé ở đâu cả, mãi đến chén thứ 2 tôi mới rụt rè hỏi thím năm:
-Ủa bé Linh đâu rồi thím, nó không ra ăn cơm hả?
-Lúc nãy nó múc một tô cơm rồi chạy vào phòng rồi!
-Hả, sao vậy thím?
-Không biết, thím thấy hai đứa bây cứ giỡn hớt miết rồi gây nhau.
-Dạ, giỡn vui mà thím!
-Mà cũng nhờ con đấy!
-Là sao thím?
-Từ ngày nó lên đây cứ cắm đầu làm ít nói chuyện với thím lắm, có con từ sáng giờ nó mới tíu tít lên thế đó chứ!
-Dạ…hề…tại có người mới nên nó vui vẻ thế đấy thím!
-Hay tối nay con dẫn nó ra ngoài chơi cho nó thư giản chút đi, hơn tháng nay nó cứ ru rú ở quán này hoài thím cũng thấy tội!
-Dạ để lát ăn cơm xong con vào rũ nó thử!
Nói thì dễ thế thôi nhưng đến khi làm tôi mới thấy khó cỡ nào. Khi vào phòng ngó thấy tô cơm trống trơn với một cục mền to đùng u trên giường là tôi biết nó lại đang trốn tôi rồi. Nhưng kì này tôi không áp dụng vũ lực như lúc sáng nữa, cũng một phần là trong lòng tôi bây giờ cũng không muốn lắm, cứ thấy ngại ngại thế nào cho nên chỉ khẽ gọi nó:
-Nè, còn thức không?
-Ứ, ngủ òi!
-Ngủ sao còn nói?
-Nói mớ hông được à?
-Ẹc, thôi thôi nghe anh nói nè!
-Ứ nghe!
-Uầy, nằm trong phòng hoài chán lắm, hay ra ngoài di dạo với anh nhé?
Nghe đến đây đột nhiên con bé lật mền nhõm dậy:
-Anh nói sao?
-Thì ra ngoài…đi dạo!?
-Thật hông?
Nó nhìn tôi với ánh mắt sắc lẽm có pha chút nghi ngờ.
-Thì thật, dậy sửa soạn tóc tai đồ đi!
-Sao còn ngồi đây?
-Hử?
-Cái ông này ra cho người ta sửa soạn!
-À à rồi, nhanh đấy!
Nói là dẫn con bé đi chơi cho oai chứ thật ra tôi có rành gì về nơi này đâu, 4 năm trôi qua cái gì cũng thay đổi từ đường đi cho đến cảnh vật, ở đây tôi không đi lạc mà may lắm rồi huống chi là dẫn con bé đi đây đó chơi, cho nên nhiệm vụ của tôi lúc này là đi tò tò theo sau con bé để nó thích đi đâu tùy ý, dù gì tôi cũng không thích đi dạo cho lắm, chỉ thích ngồi một chỗ nào đó nhìn ngắm cảnh vật mà thôi. Nhưng tối nay trông con bé lạ lắm, vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn dáo dác xung quanh như đang trốn tránh ai đó.
Thấy lạ, tôi khều vai nó:
-Nè nè, bộ đang trốn nợ hả?
-Hông có, đang tìm cái bọn kia!
-Bọn nào thế, em thiếu nó bao nhiêu?
-Cái ông này, người ta có thiếu nợ đâu! Tại có mấy thằng ở đây hễ gặp em là cứ theo chọc mãi!
-Hử, anh có thấy ai đâu?
-Thôi được rồi, muốn thấy chứ gì? Anh đứng đây chú ý kĩ em đấy, khi nào thấy em ra hiệu thì tới liền đó biết chưa?
-Ờ rồi rồi!
Mặc dù chả hiểu gì nhưng tôi cũng dõi mắt theo con bé đi về phía góc tối nơi có ngã rẽ đâm ra đường lớn ở tay phải, đi đến đó con bé đứng lại một lúc trước khi có một tốp thanh niên khoảng 3 thằng từ một quán cà phê gần đó tiến đến lân la tiếp chuyện. Nhìn nét mặt bọn chúng đểu lắm, cứ cười nói với con bé linh chuyện gì đó khiến nó khó chịu ra mặt, nhưng nếu con bé bỏ đi thì bị đám thanh niên đó lại dàn hàng ngang chặn lại. Đến mức chịu không được nữa, con bé mới vẫy tay ra hiệu với tôi.
Ngay lập tức, tôi hùng hổ đi tới như anh hùng cứu mĩ nhân làm cho đám thanh niên đó cứ nghệch mặt ra chả hiểu gì cho đến khi tôi đến chỗ con bé chống nạnh ưỡng ngực:
-Có chuyện gì vậy Linh?
-Mấy anh này cứ phá em hoài! Em đã bảo là có bạn trai rùi mà!
-Đấy mấy anh nghe chưa, bé Linh có bạn trai rồi!
-Nó là ai mặc kế chứ, miễn nó không có ở đây thôi!
-Anh iu, bọn họ vấn cố chấp kìa!
-Ừ để anh…hả…?!!?
Tôi giật mình muốn rụng rời vì câu nói của con bé. Nó muốn mượn tôi làm người yêu hờ của nó để mấy thằng thanh niên kia thấy khó mà rút lui. Nhưng quả thật là sốc não quá sức tưởng tưởng, lúc nãy khi nó nắm lấy tay tôi mà tóc gáy tôi cứ dựng đứng lên gợn từng cơn. Dù vậy tôi vẫn cố gắng trấn tĩnh để đối phó với cả bọn trước mặt đang có chủ ý lấn tới:
-À mấy anh cũng nghe con bé nói rồi đấy, xin cảm phiền nhé!
-Lừa tụi tao à, bồ bịt gì mà mày gọi nó bằng con bé, nghe như anh em ấy!
-À thì, tên thân mật tui gọi cục cưng của tui, hông được à, phải hông em…êu…hic!!?
-Hì phải đó, thương quá đi à!
Bọn nó nhìn tôi có vẻ nghi hoặc lắm nhưng thấy con bé Linh cứ tíu tít nắm lấy cánh tay tôi không buông nên cũng đành chào thua, mặt mày quạo quọ mà bỏ đi đi một hơi trở vào quán, không quên để lại cái lườm vào tôi đầy căm tức chừng tôi chỉ cần nói một câu nữa thôi là bọn nó sẽ bay vào tấp tôi ngay vậy.
Khi rắc rối đã qua đi, tôi mới vuốt ngực mà thở phảo nhẹ nhõm. Tuy nhiên cảm giác siết chặt ở cánh tay vẫn còn đó, thậm chí là còn siết chặt hơn cả ban nãy nếu tôi không quay sang và giật mình khi con bé Linh vẫn bấu chặt cánh tay tôi nhiệt tình.
-Này, xong rồi thì buông ra đi chứ!
-Hông thích, thế này ấm lắm, hè hè!
-Uầy uầy, thôi đi chứ, lớn hết rồi, cứ thế này sao đi dạo đây!
-Xì, làm như có giá lắm ấy, ứ thèm, lêu!
-Giờ có đi dạo tiếp hông?
-Ứ, thích ở đây!
-Ờ thế thì cứ ở đây nhé, anh đi đây, cái bọn kia có kiếm thì đừng có gọi anh lại!
-Hơ, chờ với đồ vô tâm!
Giồng Trôm nhìn chung cũng giống như bên Chợ Lách tôi, có nơi nhà tường sang sát, có nơi thưa thớt toàn đồng ruộng, cây cỏ nên cũng chẳng có gì để ngắm cảnh cả. Phải khó khăn lắm tôi mới tìm được một quán cà phê có cảnh quan đẹp để nghỉ chân. Như mọi thường ở trên Sài Gòn, con bé lại gọi một lý nước cam rồi chu mỏ hút thích thú. Nhưng lần này tôi cảm thấy nhột lắm, không phải có con gì chích mà là bé Linh suốt buổi cứ nhìn tôi cuồi chủm chỉm mãi khiến tôi chẳng bao giờ thưởng thức ly cà phê của mình một cách tự nhiên được.
Hơi bực mình, tôi cau mày nhìn con bé:
-Không lo uống đi mà cười cái gì thế, cốc cho cái bây giờ.
-Hì, thì mắc cười anh lúc nãy chứ sao?
-Cười gì, anh chưa tính cái vụ bắt anh đóng kịch là may rồi!
-Hứ, làm như thiệt thòi cho anh lắm hông bằng!
Con bé nhăn mũi giận dỗi tiếp tục hút ly nước cam.
-Mà này, làm gì mà cái tụi đó lại đi chọc ghẹo em!
-Hông biết, mấy ngày đầu em về đây cũng bình thường, cho đến khoảng 1 tuần sau bọn nó bắt đầu đeo đuổi, cứ canh mỗi lần em ra ngoài là đi theo trêu ghẹo, còn không thì cứ ngồi trong quán cà phê gọi em!
Nó thở dài một hơi rồi lại tiếp tục chu cái mỏ bé xinh của mình hút từ từ ly nước cam.
Cũng phải, con bé bây giờ đã 14, cái tuổi bắt đầu trổ mã của con gái. Từ gương mặt, làn da, giọng nói, cho đến mái tóc cột đuôi gà đều đã thay đổi rõ rệt so với một con nhỏ mặt mũi lắm lem, đen thủi và đầu tóc lúc nào cũng xuề xòa rối tịt như hai năm trước đây. Chỉ riêng tối nay thôi con bé đã mặc một chiếc quần đùi sóc kết hợp với chiếc ao phông trắng mỏng làm cho cả tôi còn thấy nóng mặt huống chi là mấy thằng thanh niên đó.
-Này, lúc nào đi ra ngoài em cũng mặc đồ thế này à?
-Chỉ khi phụ bán quán em mới mặc quần dài thôi, ngày hè nóng lắm, hì hì!
-Uầy, sau này ra ngoài em bớt mặc mấy đồ hở han này đi thì sẽ bớt mấy thằng theo phá đấy!
-Ứ đâu, nóng lắm!
-Thế thì rán chịu đi!
-Blè…!
Nó vẫn cười đùa hút những ngụm cuối cùng của ly nước cam trước khi lại trở về quán của thím năm sau chuyến đi dạo thú vị và quý báu này. Nhưng nói là con bé đã thay đổi hoàn toàn sau 2 năm thì cũng không đúng. Ngoài ngoại hình thì tình cách của con bé có thể nói là chẳng thay đổi gì so với lúc trước cả, vẫn tinh nghịch, vẫn vô tư và đặc biệt là cái tính lười biếng vẫn còn hiện diện rõ rệt. Đi được một đoạn, con bé lại than thở:
-Mỏi chân quá à, nghỉ chút đi!
-Gì, mới có chút mà mỏi rồi à, đừng có lười biếng quá!
-Người ta mỏi thiệt chứ bộ, coi nè chân muốn phồng luôn rồi!
Con bé cứ chề cái mặt mèo con ra làm bao nhiêu nỗi bực bội trong người tôi cuốn gói đi sạch, chỉ để lại một chút gì đó cảm giác mềm mềm trong lòng gọi nôm na là mềm lòng với con bé mà thôi. Thế nên chẳng còn cách nào khác, tôi đành tặc lưỡi ngồi khom người xuống:
-Leo lên đi, về lẹ trời tối rồi!
-Hí, anh Phong…!
Nó tíu tít nhảy phóc lên lưng làm tôi thí đều muốn chúi nhũi xuống đất.
-Nè nè, chỉ ngồi lên lưng thôi, đừng có dựa với quàng cổ đấy!
-Hứ, lại làm như có giá lắm, hông cho thì cứ thích làm đấy!
Nó vòng tay bấu chặt lây cổ ôm cứng tôi lại khiến tôi giật mình loạng choạng suýt té, ấy thế mà nó càng không bỏ ra, có lẽ vì do sợ té nên nó càng bấu chặt hơn, cả người nó như dán chặt vào lưng tôi vậy, máu nóng cứ đổ dồn vào mặt đỏ bừng, nóng hổi.
-Gì mà làm thấy ghê vậy, cõng mà hông cho quang vai té thì sao!
-Thì vịnh vai thôi, quàng cổ nóng nực lắm!
-Hì…!
-Cười gì đấy!
-Ngụy biện, rõ yếu mà, lêu!
-Sặc…! Em lấy câu này từ ai đấy!
-Ai biết đâu, hồi trên thành phố nghe mấy chị nói vậy em thấy hay nên nói thôi, mà đúng yếu thật, hí!
-Nè nè, có nhắc đến chữ đó nữa là cho xuống đất đó nghen!
-Blè, hông cho nói thì thôi, giờ cõng em về đi!
-Hừm, bực cả mình!
Tính sơ bộ thì 3…4 à không 5 người rồi, thấy tôi hiền lại bảo yếu, tôi mà mạnh bạo xem có bảo tôi biến thái này nọ không cơ chứ. Con trai là thế đấy, khổ lắm lúc nào cũng bị mang tai tiếng cả, hiền quá cũng bị trêu mà đểu quá cũng bị nói, giờ chẳng biết làm sao được ngoài ngậm cười cho qua.
Nhưng nhưng rắc rối khi đến thăm con bé Linh vẫn chưa dừng lại ở đó, khi về đến nhà sửa soạn chuẩn bị ngủ, tôi mới hốt hoảng rằng nhà thím năm chỉ có hai phòng, 1 phòng của thím và một phòng còn lại của con trai thím đang học đại học nên bây giờ là của con bé.
Thế còn tôi ngủ ở đâu?
-Bé Linh này, hay con vào phòng của thím ngủ đỡ vài hôm nhé!
-Ứ chịu đâu, phòng con thì con ngủ chứ!
-Thế còn anh Phong thì sao, bộ tính cho anh Phong ngủ ở ngoài sao?
-Ứ biết, con ngủ phòng con à!
Hết cách với con bé cứng đầu, thím năm đánh quay sang tôi dịu giọng:
-Thôi thì con sáng ngủ đỡ phòng thím đi, để thím ngủ chung với con bé Linh!
-Dạ hông được thím ơi, thế phiền lắm hay nhà thím có chiếu không?
-Có chứ, chi thế?
-Con mượn cái chiếu trải ra sàn ngủ đâu đó được rồi
-Đêm xuống lạnh lắm đó con, thím có gối thôi không có mền đâu!
-Dạ hông sao, con trai mà sợ gì mấy cái này!
-Vậy con ngủ đỡ ngoài cửa phòng con bé Linh đi, nơi đó khuất cửa sổ đỡ lạnh hơn, để thím vào lấy cái gối cho con nhé!
-Dạ, cảm ơn thím!
Thế là tôi ngủ yên vị ngoài cửa phòng con bé Linh với chỉ độc một chiếc chiếu cói và một cái gối kê đầu cho dễ ngủ. Nhưng đúng y như thím năm nói, đêm xuống những cơn mưa mùa hè bắt đầu rơi lợp đợp lớn dần rồi lớp dần kèm theo những cơn gió rít thổi lùa vào hành lang nơi tôi ngủ nghe lạnh rung, tê cóng. Chỉ với chiếc gối kê đầu tôi chẳng thể nào chống lạnh được, ngặc một nỗi nữa là tôi đã quen nằm ngủ ôm gối nay chẳng có cái gì xung quanh tôi cảm thấy bức rức vô cùng, cho nên với cái lạnh và nỗi thèm gối ôm, tôi cứ nằm co rúm, cố dỗ giấc ngủ cho bằng được, đếm cừu, đếm số đủ kiểu cả. Nhưng một lúc sao tôi bỗng cảm thấy xung quanh tôi đột nhiên có thứ gì bao trùm, nó rất ấm, rất mềm, khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu và dần đi vào giấc ngủ. Tuy nhiên trước khi chỉm hẳn vào vô thức, tôi cảm giác như má mình có một vật gì đó rất mềm rất ấm chạm vào, sau đó tai tôi bỗng nghe một lời thì thầm êm dịu:
“Ngủ ngon, em yêu anh…”
Và rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay…
Mà như người ta thường nói, thời gian trôi như thôi đưa, chẳng mấy chốc thời gian tôi lên đây thăm con bé cũng đã hết, giờ đã đến lúc tôi phải trở về với đám bạn lóc chóc ở nhà nội để cùng vui chơi đây đó như trước đây. Con bé Linh cũng nhận ra điều đó, lúc đứng cùng tôi đợi xe bus, hai má nó cứ xụ xuống mà chẳng nói với tôi một lời nào cả.
Cố nhịn cười, tôi khẽ cốc đầu nó:
-Nè, có phải là anh đi luôn đâu mà mặt chề ra một đống vậy?
-Sao lại hông, anh về lần này biết bao giờ mới gặp!
-Thì năm sau, hoặc em có rảnh lại lên Sài Gòn thăm anh!
-Em sợ lại không có dịp thôi!
-Uầy, nếu không khi anh rảnh lại xuống đây thăm em!
-Hứa đấy nhé! Mà lần này anh thấy em thế nào?
-Thế nào á?
-Về tính cách ấy, có như lúc trước hông?
Thoáng suy nghĩ về câu hỏi của con bé, tôi cười nhẹ:
-Thì cũng như lúc trước thôi!
-Như lúc trước thôi hả? – Con bé bỗng xụ mặt.
-Nè, làm gì mà buồn thế, anh chưa có nói hết mà! Tuy nhiên em đã có đôi nét chững chạc rồi đấy!
-Thật hả, hí!!! – Và nó đã vui trở lại.
Thoáng thấy xe bus đã đến từ xa, tôi vỗ vai con bé cười khì:
-Thôi, xe gần đến rồi anh đi nhá! Em ở đấy phải cố gắng đấy, không được làm quá sức đâu!
-Hì, biết rồi cụ non! Lần sau anh gặp em sẽ không còn là “đôi nét” nữa đâu, chờ đấy!
-Được rồi anh chờ!
Và rồi chiếc xe bus cũng đến và đưa tôi trở về nhà nội. Nhưng chắc chắn con bé Linh đã tạo trong long tôi một ấn tượng gì đó rất đặc biết, nó cứ khiến trái tim tôi cứ bồi hồi một cách lạ lùng như cái chạm má và cả lời thì thầm tối hôm đó nữa, dẫu vẫn còn đôi chút khó hiểu nhưng tôi vẫn biết chuyện gì đã xảy ra, có thể đó sẽ là một bước ngoặc khá lớn trong đời tôi.